Lời nói từ trong miệng người này thật giả lẫn lộn, mười câu thì có đến chín câu đều không thể coi là thật, sau khi tiếp xúc vài lần, Hứa Phương Phỉ đã miễn cưỡng quen được một chút xíu xiu như thế.
Nên nói thế nào nhỉ?
Nói như kiểu của những người lớn tuổi thì dám lăn lộn ở cái đất Lăng Thành này thì ai mà không phải là người liếm máu trên mũi dao chứ, loại người như anh chẳng thật lòng mà cũng chẳng thật thà, nhưng bởi vì biết bản tính của anh không xấu, không có ác ý gì, vậy nên Hứa Phương Phỉ sẽ không thực sự tức giận với anh.
Chẳng qua chỉ có hơi bất đắc dĩ thôi.
Đùa giỡn kiểu này nhiều rồi thì sẽ có hơi quá thân mật, giống như anh và cô… Rất quen thuộc và rất thân mật vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ nóng ran, ngước mắt liếc nhìn Trịnh Tây Dã một cái, khó nén vẻ không vui, buồn bã nói: "Anh cứ luôn trêu em như thế là vì thấy rất thú vị ạ?"
Trịnh Tây Dã lại khôi phục dáng vẻ không có biểu cảm gì kia, cả người vừa lãnh đạm lại bạc tình, hài hước hỏi lại: "Trên đời này có thằng đàn ông nào không thích ngắm mấy cô em xinh đẹp chứ?"
Nghe anh nói thế, lồng ngực Hứa Phương Phỉ đột nhiên thình thịch ai tiếng, mặt cũng đỏ hơn theo.
Thế này hình như…
Đã là lần thứ hai anh khen cô đẹp rồi.
Cô gái nhỏ mười tám tuổi cũng giống như mấy đứa con nít choai choai thôi, tâm tư đơn giản, không quanh co lòng vòng nhiều như thế, nghĩ đến cái gì, có đôi khi còn chưa kịp qua não thì đã trực tiếp bật thốt ra.
Tựa như bây giờ vậy.
Hứa Phương Phỉ nhìn anh, vô cùng nghiêm túc mà tiếp một câu: "Vậy khi anh thấy em thật sự sẽ vui vẻ sao?"
Nghe thế, tầm mắt đang dừng ở trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô của Trịnh Tây Dã hơi ngẩn ra.
Tích tắc tích tắc, ba giây đồng hồ lặng lẽ trôi qua, gió ở xung quanh cũng yên tĩnh theo.
Hứa Phương Phỉ thấy anh không nói lời nào, trong lòng đã có đáp án: làm gì có chuyện người ta nhìn thấy cô là vui vẻ chứ, rõ ràng chỉ là trêu chọc cô, coi cô là một con khỉ để tìm niềm vui mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy một chút thất vọng và mất mát nhỏ bé đến khó có thể phát hiện được, khi cô lại lên tiếng, thái độ cũng không còn thân thiện như trước nữa, cứng rắn nói: "Vì để chọn món quà này cho anh, em đã nghiêm túc chọn cả buổi trời, anh thì sao, anh chỉ biết gạt em thôi."
Rõ ràng là lời nói không vui, đầu mày cuối mắt cũng toát lên vẻ chỉ trích, nhưng giọng nói bẩm sinh đã mềm mại nhỏ nhẹ và dịu dàng đó chẳng có một chút tính công kích nào, truyền vào tai Trịnh Tây Dã cũng giống như tiếng mèo con kêu vậy.
Đêm yên tĩnh như thế, gió nhẹ nhàng đến thế.
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, mí mắt đột nhiên giật giật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ này quá ngoan, hơn nữa còn ngây ngô và ngây thơ, đẹp mà không tự biết, mỗi câu nói mỗi nụ cười đều là sự pha trộn giữa nét nữ tính trưởng thành và bé gái trẻ con, lúc cô nói chuyện, hàng mi dày không tự giác run nhẹ. Kiểu sạch sẽ chỉnh tề đó rất dễ dàng thôi thúc ham muốn phá hỏng của người ta, cũng khiến cho người ta nảy sinh lòng trắc ẩn và sự trìu mến từ trong xương cốt, muốn kéo cô vào trong lòng dốc lòng yêu thương.
Sự xinh đẹp quyến rũ và mâu thuẫn cực hạn đó, đối với bất kỳ một người đàn ông nào trên đời này mà nói, thì đều là sự hấp dẫn trí mạng.
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nặng nề, lại nhìn cô mấy giây, ánh mắt lặng lẽ dời đi.
Anh đáp: "Anh không lừa em."
Hứa Phương Phỉ tin anh mới là lạ, hừ nhẹ hai tiếng, rầu rĩ cúi đầu không tiếp lời.
Trịnh Tây Dã khựng lại một lát, nhìn thẳng về phía bầu trời đêm đen như mực ở phương xa, cười nhạt một tiếng, giọng nói không tự giác cũng mềm mại và nhẹ nhàng đi. Anh nói: "Có đôi lúc anh cảm thấy, mẹ nó, đây không phải là cuộc sống dành cho một con người, nhưng mà cho dù có khó chịu đến mấy, vừa nhìn thấy em, dường như mọi thứ đều đã bình tĩnh lại."
Hứa Phương Phỉ không biết, hôm nay Trịnh Tây Dã có thể lành lặn đứng ở đây hoàn toàn là đã nhặt được một cái mạng về từ điện Diêm Vương.
Anh đi Thái Thành bảy ngày, làm việc chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều nằm ở trong phòng khám ngầm của ông Tề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!