Chương 17: (Vô Đề)

Sau khi Trịnh Tây Dã nói xong, khuôn mặt Hứa Phương Phỉ chợt đỏ bừng. Cô không khỏi lườm anh một cái, ậm ừ mất nửa ngày rồi mới thốt ra được một câu: "Anh, anh nói lung tung gì vậy?"

Loại xưng hô "Bảo bối" này có thể tùy tiện nói người khác sao?

Trịnh Tây Dã tùy ý đút hai tay vào túi quần, ánh mắt rơi xuống trên người cô, cất giọng bình tĩnh: "Không phải vừa rồi chính em đã nói ra hay sao?"

Hứa Phương Phỉ trừng mắt lên nhìn anh: "... Em đã nói lúc nào cơ chứ?"

Ngược lại, người đàn ông này lộ ra tư thế thư thái nhãn nhã nhắc nhở cô: "Tên Giang Tự kia hỏi anh em là ai, em nói rằng anh là người anh trai rất thân thiết của em. Có em gái nào không phải là tâm can bảo bối của mỗi gia đình chứ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Phương Phỉ giật mình rồi nhớ lại chuyện lúc đó.

Nhưng vấn đề chính là, trong tình huống lúc đó, cô nói anh là anh trai cô, thực ra chỉ là để né tránh sự nghi ngờ của một đám cảnh sát kia, đồng thời giúp anh thoát thân ra mà thôi.

Cô cảm giác như đang cầm cục đá tự đập vào chân mình vậy, Hứa Phương Phỉ càng đỏ mặt hơn, đồng thời trong lòng dâng lên một tia ấm ức. Môi cô mấp máy vài lần, rất muốn lên tiếng phản bác nhưng lời nói đến bên miệng cả nửa ngày cũng không thể nói nên lời.

Cuối cùng, Hứa Phương Phỉ chỉ có thể chán nản mà cắn cắn môi. Bỗng nhiên hơi ảo não, chính bản thân mình không có uốn lưỡi ba lần trước khi nói, tất nhiên lại còn không giỏi nói chuyện để phản bác lại.

Cô quay đầu đi, ủ rũ không nói gì thêm.

Ánh mắt Trịnh Tây Dã cũng không hề di chuyển đi chỗ khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Phương Phỉ không rời mắt. Trong màn đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô bị nhuộm đầy những rặng mây đỏ hồng trên gò má, giống như đóa hoa đang nở rộ, càng khiến cho vẻ đẹp của cô càng trở nên xinh đẹp kiều diễm không gì có thể sánh được.

Ngừng lại một lát, anh nhìn cô rồi hỏi: "Làm sao vậy? Không vui à?"

Cô gái nhỏ lắc lắc đầu vẫn không hề nói một lời nào.

Cô là một người con gái miền Nam điển hình, thân hình không cao lắm, dáng người nhỏ nhắn, cho nên dáng vẻ lúc im lặng cúi đầu không nói lời nào cực kỳ giống một con mèo sữa nào đó đang xù lông.

Trái tim Trịnh Tây Dã hơi xao động, anh đột nhiên duỗi cánh tay phải ra xoa đầu cô gái nhỏ một cách tự nhiên. Anh nhẹ giọng dỗ dành cô: "Thôi được rồi, là anh không suy nghĩ kỹ trước khi nói. Anh xin lỗi."

Từ trước đến nay, Trịnh Tây Dã không phải là một người dịu dàng, anh cũng rất ít tiếp xúc với những người con gái khác. Theo như lời của Tưởng Chi Ngang thì trong từ điển của Trịnh Tây Dã hoàn toàn không có bốn từ "thương hoa tiếc ngọc". Ngay cả khi anh được một người đẹp xuất sắc như Tiêu Kỳ theo đuổi thì cũng giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, không thèm cho người khác một biểu cảm dư thừa nào cả.

Thế nhưng mà đối với Hứa Phương Phỉ lại khác. Khi cô nói ra những lời nói đó, anh lại mang theo sự kiên nhẫn và nhẹ nhàng dỗ dành mà chính bản thân anh cũng không hề phát hiện ra.

Hứa Phương Phỉ đứng ở một bên cũng sửng sốt không kém.

Thật không ngờ người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất này lại đi xin lỗi cô chỉ vì chuyện vặt vãnh này.

Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, thần sắc vừa có chút kinh ngạc lại vừa có chút mông lung mờ mịt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rốt cuộc Trịnh Tây Dã cũng thu lại tay. Anh dừng lại một chút rồi quyết định giải thích cho cô hiểu rõ: "Vốn dĩ nhìn thấy em không được vui cho lắm cho nên anh mới nói đùa một chút để cho em giải tỏa."

Nghe đến đây bỗng nhiên Hứa Phương Phỉ không biết phải nói gì.

Cô thầm nghĩ rằng, những thanh niên chơi bời lêu lổng giết người không chớp mắt và học sinh cấp ba sinh ra dưới lá cờ đỏ và trưởng thành trong gió xuân bình yên quả thực là là người sống ở hai thế giới khác nhau, cho nên rất khó để giao tiếp với nhau.

Im lặng vài giây, cô không nhịn được mà đỏ mặt, cất giọng hờn dỗi: "Làm gì có chuyện đùa như vậy cơ chứ? Như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm đấy, anh có biết không?"

Trịnh Tây Dã suy nghĩ rồi hỏi lại: "Khiến em hiểu lầm cái gì cơ?"

Nhiệt độ trên gò má Hứa Phương Phỉ không hiểu sao lại càng nóng hơn, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, ấp úng lảng tránh vấn đề: "... Không có gì, em không hiểu lầm gì cả."

Nói xong, người con gái không dám nhìn thẳng về phía anh, cúi thấp đầu rồi tiến về phía trước vài bước. Một trận gió lạnh bất thình lình quét qua mang sự e thẹn đỏ ửng trên gò má Hứa Phương Phỉ biến mất, cô ngước mắt lên theo bản năng rồi quét mắt nhìn xung quanh một lượt thì toàn thân cô chợt cứng đờ, hoàn toàn ngây người ra đó.

Gia đình Dương Lộ kinh doanh vật liệu xây dựng nhỏ ở Lăng Thành, điều kiện nhà cô ấy có thể được xếp vào "tầng lớp thượng lưu" ở nơi đây, khu mà họ sinh sống tên là "Biệt Viện Tứ Hạc" mang phong cách đình viện Trung Quốc kiểu xưa, cổ kính, đúng chuẩn khu dân cư cao cấp xa hoa có tiếng tại địa phương này. Cũng có không ít người có tiền đều mua nhà ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!