Chương 16: (Vô Đề)

Chai bia bị đập vỡ nát trên đầu Triệu Ích Dân, mảnh vỡ thủy tinh tan tác rơi rớt đầy đất, rượu trộn với máu, lầy lội bừa bộn.

Trịnh Tây Dã liếc mắt nhìn máu chảy đầy trên đất, thần sắc trên mặt không hề thay đổi chút nào.

Thần sắc của người đàn ông còn lại cũng nhẹ nhàng, say sưa xem ông Xuy Thủy dạy dỗ đàn em.

Triệu Ích Dân bị đập đến vỡ đầu chảy máu, gào một tiếng như thấy quỷ, đau đớn ngã xuống đất, bụm đầu co giật. Máu loãng ào ạt chảy không ngừng theo khe hở ngón tay cậu ta.

Triệu Ích Dân sợ đến choáng váng, sợ người anh họ này sẽ giết cậu ta để bảo toàn chính bản thân mình, trong lòng không nắm chắc, không chịu được mà kêu thảm xin khoan dung: "Anh, anh ơi em sai rồi, em không dám nữa…"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ông Xuy Thủy đập xong một chai vẫn chưa hết giận, lại hung hăng quặc hai bạt tai sang, chửi ầm lên: "Mẹ nó, thằng nhãi thối này, cả ngày không phân biệt trường hợp gây đủ chuyện thị phi, bắt ông đây phải chùi đít cho mày! Cái bô của anh Dã là thứ mày chạm vào được à!"

Triệu Ích Dân bị đánh đến nỗi mắt nổ đom đóm, đầu gối nhũn ra, quỳ cũng quỳ không vững, duỗi tay đỡ bàn trà một cái mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể. Cậu ta khóc rống, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Tây Dã, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, kêu: "Anh Dã, là em có mắt không tròng, về sau Hứa Phương Phỉ chính là bà cô của em, mẹ nó mỗi ngày em đều sẽ thắp hương cúng trái cây, cung phụng cô ấy giống như ông bà tổ tiên!

Xin anh tha cho em một lần, chỉ một lần thôi!"

"Cho mày không chừa này!" Ông Xuy Thủy bò dậy, lại tức giận đá thằng em họ chết tiệt này hai cú. "Cho mày không chừa này!"

Triệu Ích Dân vốn đã mất máu quá nhiều, bình thường ông Xuy Thủy lại còn là người biết võ, người sức trâu dữ tợn, bị ông ta đánh như thế sao cậu ta chịu nổi, chẳng mấy chốc đến sức trốn cũng chẳng còn, cả người nằm bẹp xuống đất như một bãi bùn, hơi thở thoi thóp, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Lúc này, Trịnh Tây Dã đã không kiên nhẫn mà hất hất cằm.

Hai thanh niên ở bên cạnh lập tức tiến lên, ngăn cản ông Xuy Thủy đã đánh đỏ cả mắt. Hai người họ một trái một phải, khom người xuống, khiêng Triệu Ích Dân lên giống như khiêng một con lợn chết, lặng lẽ kéo ra khỏi cửa lớn phòng VIP.

Cô gái mặc váy đỏ xăm hình con bướm trước ngực lười biếng đứng dựa vào cửa, đang chơi di động. Thấy tiếng mở cửa, cô ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, biết bên trong đã xong việc rồi, đưa mắt ra hiệu cho người dưới trướng.

Mấy người ngầm hiểu, vội vàng cầm cây lau nhà và một thùng nước trong vào trong phòng VIP.

Có người chỉ vào Triệu Ích Dân, hỏi: "Chị Điệp, tên nhóc này thì sao đây ạ?"

"Đưa đến phòng khám ở kế bên đi."

Từ đầu đến cuối, Hứa Phương Phỉ bị Trịnh Tây Dã che mắt lại, tầm nhìn chỉ có một màu đen nhánh. Một hồi lâu sau, tầm mắt cô mới lại sáng ngời lên.

Cô nhìn xung quanh một vòng.

Trong phòng đã không còn thấy bóng Triệu Ích Dân đâu, mảnh thủy tinh và máu chảy đầy đất cũng không biết đã bị quét dọn sạch sẽ từ khi nào nữa.

Trịnh Tây Dã ngồi trở lại trên sô pha, chiếc bật lửa bằng kim loại bật tách một tiếng, ánh lửa sáng lên.

Anh châm một điếu thuốc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên trán và sau lưng ông Xuy Thủy toàn là mồ hôi lạnh, cung cung kính kính đứng ở cách đó vài bước, nịnh nọt nói: "Anh Dã, tôi mắng cũng mắng, đánh cũng đánh tên nhóc thối kia rồi, xin ngài bớt giận."

"Anh Xuy Thủy, em họ anh là một thằng đàn ông, so đo với hai đứa con gái." Trịnh Tây Dã rũ mắt, tỏ vẻ vô tình khảy khảy tàn thuốc, nói: "Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì anh chẳng còn mặt mũi nào nữa."

Ông Xuy Thủy thở dài, bắt đầu tỏ vẻ đáng thương: "Sức khỏe dì tôi kém, thụ tinh trong ống nghiệm mấy trăm lần mới có một thằng con trai không biết cố gắng như thế, lần này coi như ngài nể tình tôi một lần, giơ cao đánh khẽ, thả cho A Dân một con ngựa đi."

Trịnh Tây Dã nói: "Có bỏ qua hay không phải do tôi định đoạt."

Ông Xuy Thủy nghe thế thì khựng lại một chút, ánh mắt hơi đổi, do dự một lát mà nhìn về phía Hứa Phương Phỉ đang đứng bên cạnh sô pha. Thấy khuôn mặt nhỏ xíu ngây ngô non nớt của cô bé này, đoán chắc cô cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi mà thôi.

Ông Xuy Thủy cau mày lại.

Mười bốn tuổi ông ta đã ra ngoài lăn lộn, dù sao cũng là một người nhân vật có uy tín và danh dự, nếu so với một người tàn nhẫn như Trịnh Tây Dã mà nói thì đúng là chịu thua, không bằng anh. Nhưng nếu phải cúi đầu khom lưng với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thế này, ông ta thật sự không hạ mình được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!