Chương 15: (Vô Đề)

Không bao lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân giẫm trên dép lê đi từ xa đến gần. Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt bị người mở ra.

Trịnh Tây Dã xuất hiện ở cửa.

Anh nghiêng người tựa vào khung cửa, rũ mắt nhìn cô, không phân định rõ cảm xúc trong mắt.

Một chiếc áo ba lỗ màu đèn đã giặt bạc màu bọc lấy cơ thể rắn chắc thon dài, tràn đầy sức sống và sức mạnh, hoàn toàn khác biệt với cái kiểu cơ bắp cường tráng mà các gymer cố ý luyện ra. Trên làn da ở cánh tay và eo lưng có thể nhận thấy được các vết thương mơ hồ, từng vết sẹo đó khiến cho người ta sợ hãi, đồng thời cũng khiến người ta khó thể tưởng tượng ra được quá khứ của anh là thế nào.

Trịnh Tây Dã mở lời trước, hỏi: "Tìm anh có chuyện gì à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giọng nói của anh cũng có phần hơi khác so với lúc trước, trầm thấp và hơi khàn khàn, nghe rất gợi cảm, khá là giống với giọng mũi còn sót lại sau khi hết cảm cúm. Giọng nói đó không hề khó khăn mà chui vào tai Hứa Phương Phỉ.

Trái tim cô không hiểu sao lại run lên. Cô hơi hắng giọng, mau chóng điều chỉnh lại nhịp thở một chút rồi mới đưa hộp cơm đang cầm trong tay sang, nói: "Mẹ em kho sườn, nhiều lắm, chia cho anh một ít này."

Trịnh Tây Dã cũng không khách sáo với cô, giơ tay cầm lấy hộp cơm, đáp: "Cảm ơn."

"Không có chi ạ." Cô gái nhỏ cười cười với anh: "Anh ăn nhiều chút nhé, nếu như hợp khẩu vị thì lần sau em lại đưa cho anh."

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, thấy khuôn mặt cô cười cong cong, trên đôi má hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, giống như một đóa hoa thánh khiết nở giữa đất trời tối tắm.

Một cô gái nhỏ ngây thơ trong sáng, không rành thế sự, cũng không biết cách che giấu. Ở trước mặt anh cô giống như một tờ giấy trắng, tất cả những suy nghĩ trong lòng cô anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ.

Trịnh Tây Dã quan sát khuôn mặt nhỏ đang mỉm cười xinh xắn của Hứa Phương Phỉ, đột nhiên hỏi: "Hôm nay em vui lắm à?"

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, phản xạ có điều kiện mà che che hai má mình, hỏi: "Sao anh lại hỏi thế?"

Trịnh Tây Dã đáp: "Thì trông tâm trạng em không tệ lắm."

Bị anh đoán trúng tâm sự một cách dễ như trở bàn tay, Hứa Phương Phỉ đột nhiên sinh ra cảm giác xấu hổ không chỗ che giấu. Sợ anh lại phát hiện ra điều gì khác, cô mau chóng nói lảng sang chuyện khác, hỏi: "Phải rồi, mấy ngày trước anh phải đi xa nhà ạ?"

Trịnh Tây Dã đáp: "Đến thành phố kế bên xử lý vài chuyện."

Hứa Phương Phỉ: "À."

Cô thong thả gật đầu, lẩm bẩm: "Chẳng trách mấy ngày nay không thấy anh đâu."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Trịnh Tây Dã nghe ra được ẩn ý trong lời nói của nhóc con này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sung sướng dạt dào của nhóc con.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một lát sau, anh hơi khom lưng xuống, kề sát vào cô, tổng kết lời nói trước đó để đưa ra một lời phỏng đoán hợp lý: "Hôm nay tâm trạng em tốt thế chẳng lẽ là bởi vì gặp anh?"

Hứa Phương Phỉ: "…"

Thình thịch, thình thịch.

Trong hàng hiên chật chội, cô nghe thấy tiếng tim mình đột nhiên đập nhanh.

Hơi thở thuộc về anh mãnh liệt mà thoải mái trong trẻo, quanh quẩn ở chóp mũi Hứa Phương Phỉ, hoàn toàn lấn át hết toàn bộ hương thơm thức ăn tỏa ra từ các hộ gia đình khác. Bản năng của con gái khiến cho cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

Cho dù thần sắc của người đàn ông này đang rất bình tĩnh, nhịp thở cũng bình thản, ánh mắt đang nhìn cô cũng không mang bất kỳ chút sắc thái dâm tà nào.

Nhịp thở ngay tức khắc khựng lại, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng cô.

Nhiệt độ trên hai má cô tăng vọt lên, giống như có một cục đá đang chặn trong ngực Hứa Phương Phỉ, khiến cô thở dốc cũng cảm thấy khó khăn. Cô không tự giác mà lùi về sau nửa bước, rồi lại một bước, cuối cùng mới kéo dài khoảng cách giữa anh và cô đến mức an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!