Năm thứ hai sau hôn lễ, Hứa Phương Phỉ thông qua bài tuyển chọn của Nanh Sói, như ý nguyện trở thành một thành viên của đại đội Nanh Sói.
Sau khi biết được tin tức này, cô vừa mừng rỡ như điên, vừa lại có chút thương cảm không nỡ.
Từ lúc vào làm việc ở viện mười bảy cho đến nay, Hứa Phương Phỉ chung đụng với các đồng nghiệp cực kỳ hòa hợp, mỗi người đều rất quan tâm chăm sóc em gái nhỏ tuổi nhất như cô. Nghe nói cô đã vào Nanh Sói, sau này đều phải ở lại Tấn Châu làm việc, các đồng nghiệp đều vui vẻ thay cho cô, còn tổ chức một bữa tiệc vui vẻ quy mô nhỏ để tiễn cô tại căn tin của đơn vị.
Hứa Phương Phỉ tự nhận mình không phải là một người đa sầu đa cảm, nhưng buổi tiệc đưa tiễn vui vẻ này vẫn khiến cô lã chã rơi lệ.
Sau khi ôm chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi, cô bắt đầu xử lý các thủ tục sau này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu tháng Mười một, Hứa Phương Phỉ dọn dẹp sạch sẽ phòng ký túc xá viện mười bảy của chính mình, tất cả hành lý đều được đóng gói và gửi đi Tấn Châu.
Đêm trước ngày khởi hành đi Tấn Châu, cô nằm ghé vào chiếc giường đơn ở ký túc xá một lần cuối cùng, gọi video cho Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã dịu dàng dặn dò cô: "Vân Thành và Tấn Châu cách nhau khá xa, sắp xếp và chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, cố gắng đừng để sót thứ gì cả."
Hứa Phương Phỉ gật đầu, cười trả lời: "Yên tâm đi, ông xã, đã thu dọn xong hết từ sớm rồi. Em đã xem thời gian gửi đến của hành lý, là ngay ngày mai, đến khi đó anh đi lấy giúp em là được."
Cô gái nhỏ này từ bé đã là một người tỉ mỉ, hơn nữa lại còn rèn luyện mấy năm ở trường quân đội, giờ đã rất ít khi làm việc qua loa đại khái. Trịnh Tây Dã hiểu tính cách của cô, nhưng nhiều năm qua, anh vẫn đối xử với cô giống như một bậc cha chú chăm sóc vãn bối, quan tâm dặn dò đã trở thành thói quen, không phải không yên tâm mà chỉ vì quá quan tâm.
Nghe Hứa Phương Phỉ nói xong, sắc mặt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, lại nói: "Nhớ đừng quên gửi số mã chuyển phát nhanh cho anh đấy."
"À, được." Anh vừa nhắc nhở, Hứa Phương Phỉ lập tức tỉnh ngộ, vội vàng mở phần mềm gửi hàng trong WeChat lên, tìm được đơn hàng gửi hành lý của chính mình, sao chép mã đơn rồi dán vào khung chat, gửi đi.
Sau khi gửi xong, khóe miệng cô cong lên thành một đường cong ngọt ngào, nói: "Em gửi rồi đó."
Trịnh Tây Dã rũ mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích thao tác vài cái, xác nhận, hơi gật đầu: "Nhận được rồi."
Hai tay Hứa Phương Phỉ ôm di động, nhìn vào hình ảnh của người đàn ông trong video, đột nhiên sinh ra một chút cảm thán, buồn bã nói: "Để đến được đơn vị của các anh, em đã phải cực khổ phấn đấu lâu như thế, đột nhiên giấc mơ trở thành hiện thực, thật đúng là giống như nằm mơ vậy."
Trịnh Tây Dã tản mạn cười, nâng mí mắt lên nhìn cô, đáp: "Đừng vui vẻ quá sớm. Nhiệm vụ huấn luyện ở bên này rất nặng, hơn nữa cứ nửa năm là thi khảo hạch một lần, hai lần không đạt tiêu chuẩn là phải cuốn gói cút đi, còn mệt hơn rất nhiều so với lúc em ở viện mười bảy nữa."
Hứa Phương Phỉ bỡn cợt nháy mắt, cố ý đùa giỡn với anh: "Đội trưởng Trịnh, em chính là bà xã ruột của anh đấy, nếu như em không đạt tiêu chuẩn hai lần, anh thật sự sẽ đá em ra à?"
Trịnh Tây Dã lười biếng đáp: "Thế là đương nhiên rồi."
Trịnh Tây Dã nói: "Em không biết anh có một danh hiệu gọi là Diêm La mặt sắt à? Anh đối xử với tất cả mọi người thiết diện vô tư, đối đãi bình đẳng cả đấy."
Hứa Phương Phỉ cười phụt thành tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nhướng mày: "Sao hả, muốn chạy cửa sau, muốn người đàn ông của em nhẹ tay với em à?"
Hứa Phương Phỉ không lắm miệng với anh, nhấc cằm lên, kiêu căng nói: "Chẳng qua chỉ thuận miệng đùa giỡn với anh một chút mà thôi. Anh cảm thấy em cần à?"
Hai người nói đông nói tây hàn huyên một lát.
Một lát sau, Hứa Phương Phỉ đi toilet, sau khi bước ra nhìn xung quanh phòng một lần, xúc động nói: "Nói thật, mấy năm nay ở sở mười bảy em rất vui vẻ, cũng học được rất nhiều thứ. Giờ phải đi như thế này, cũng không biết khi nào mới có thể trở về nữa."
Trịnh Tây Dã hỏi: "Không nỡ à?"
Hứa Phương Phỉ thở dài, thong thả gật gật đầu, không lên tiếng.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã dịu dàng mà bình tĩnh, ôn hòa nhìn cô chăm chú. Một hồi lâu sau, anh mới mở miệng, nói: "Nhóc con."
Hứa Phương Phỉ đáp: "Dạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!