Chương 140: (Vô Đề)

Lễ quốc khánh tháng mười được nghỉ bảy ngày. Đêm trước kì nghỉ lễ, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đã gọi video để thảo luận chuyện trải qua kì nghỉ lễ quốc khánh.

Trước khi học đại học, Hứa Phương Phỉ chưa bao giờ rời khỏi nhà, nhưng bây giờ cô đang ở lại Vân Thành để làm việc, cô rất nhớ mẹ và ông mình. Mấy năm trước, cứ đến kỳ nghỉ dài cả tuần này là Hứa Phương Phỉ đều trở về thăm người thân.

Cho nên lúc cô gọi video hỏi "Nghỉ lễ Quốc khánh làm gì" thì Trịnh Tây Dã ở Tấn Châu đã khá ngạc nhiên.

Anh nói: "Năm nay em không muốn về quê sao?"

Trên mặt Hứa Phương Phỉ lộ ra tia đau khổ, thở dài nói: "Em cũng muốn về, nhưng hôm qua mẹ em gọi điện nói ba của dì qua đời, tổ chức đám tang bảy ngày, trúng lễ Quốc khánh. Mẹ em đang bận giúp dì em tổ chức đám tang nên em không về được."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Tây Dã hiểu ra, anh gật đầu, hỏi cô: "Vậy em cảm thấy thế nào?"

Hứa Phương Phỉ chống cằm, suy nghĩ một chút, đột nhiên trong lòng có hơi cảm khái, nói: "Đúng rồi, bọn mình tổ chức hôn lễ lâu như vậy mà còn chưa mời chị với anh rể đi ăn tối nữa. Chi bằng lễ Quốc khánh này mời luôn được không?"

Trịnh Tây Dã nói: "Được."

Hứa Phương Phỉ nở nụ cười, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Sẵn đó chúng ta gọi chị Vi Vi với chị Niệm Sơ được không?"

Trong màn hình video, Trịnh Tây Dã mỉm cười, không hiểu nói: "Sao tự nhiên lại muốn gọi hai người bọn họ?"

Hứa Phương Phỉ dang hai tay ra, bói: "Không phải bọn mình hay trò chuyện trên WeChat sao? Cách đây mấy ngày, em nghe chị Niệm Sơ với chị Duy Duy nói là anh Lệ với Thẩm Tịch đều đi công tác. Một người đi ba tuần, người còn lại thì đi hai tháng. Hai bọn họ giống như hai đứa trẻ bị bỏ lại, suốt ngày khóc ríu rít trong nhóm, em mới nghĩ sao không ra ngoài chơi để chuyển hướng sự chú ý của bọn họ".

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã uể oải ngả người ra sau ghế, nói đầy ẩn ý: "Đồng chí Tiểu Hứa, em nhìn mấy người bạn của em đi, ai xa chồng một thời gian cũng buồn chán. Nhìn lại em xem, sao lúc ở xa anh em không nghĩ đến chuyện đó?"

Hứa Phương Phỉ: "…"

Hứa Phương Phỉ suýt chút nữa trợn tròn mắt, thầm nghĩ anh đủ rồi đó, tại sao nói chuyện gì rồi cuối cùng cũng liên quan đến hai bọn họ?

Cô không nói nên lời một lúc, khuôn mặt trắng nõn nóng bừng, không khỏi thì thầm với anh: "Trịnh Tây Dã, sao anh càng ngày càng nhỏ nhen vậy? Để em nói cho anh biết, Lệ Đằng và Thẩm Tịch đều đang trong giai đoạn cuồng nhiệt thì phải đi công tác, em với anh thì liên quan gì?"

Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, trả lời cô: "Mấy tháng sau kỳ nghỉ phép kết hôn, lần nào anh cũng qua Vân Thành thăm em, mà chưa thấy em đến Cẩm Châu tìm anh được mấy lần."

Nghe thấy điều này, Hứa Phương Phỉ gần như phát điên.

Cô mở to mắt, buột miệng nói: "Làm ơn đi! Trưởng phòng, chỉ cần cuối tuần em với anh không có tăng ca, tối thứ sau anh bay về, em cũng muốn đến gặp anh lắm chứ nhưng anh không cho em đi."

Trịnh Tây Dã cười lạnh vài tiếng, nhướng mày nói: "Nghe em nói như vậy thì ý em là lỗi do anh quá dính em à."

Trò chuyện với người này thật sự rất mệt, câu nào cũng bẫy, không chú ý là rơi vào bẫy liền.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc ở cùng với Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ không hiểu lắm về thói quen của anh, cô thường bị đội nồi vô cớ, nhân danh "công lý", cô gần như bị ăn tươi nuốt sống.

Mỗi lần như vậy, Hứa Phương Phỉ đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, tức giận, cô cố gắng nói lý lẽ với anh nhưng không được, cô đành phải ngậm ngùi nuốt xuống nỗi uất ức của mình.

Giờ đã qua mấy năm, Hứa Phương Phỉ trở nên vô cùng cẩn thận, cô sẽ không cho tên lưu manh này có bất kỳ cơ hội nào để viện cớ.

Cô giơ hai tay khoanh trước ngực, lập tức phản bác: "Không phải ý của em, anh đừng đội nồi cho em."

Trịnh Tây Dã bị bộ dáng cảnh giác, đề phòng của cô làm cho buồn cười, nhếch khóe môi nói: "Em bàn chuyện Quốc khánh với bạn em đi. Quyết định xong thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp."

Hứa Phương Phỉ cong môi: "Được."

Trịnh Tây Dã nhẹ giọng nói: "Đừng chơi điện thoại nữa, ngoan, đi ngủ sớm đi."

Hứa Phương Phỉ: "Ông xã ngủ ngon."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!