Chương 139: (Vô Đề)

Chuyến đi năm ngày đến Lạc Thành kết thúc, về đến nhà, Hứa Phương Phỉ mệt đến mức sắp tê liệt, vừa vào cửa đã cởi giày thể thao, không thèm thay dép đã trực tiếp ngã gục xuống ghế sofa.

Cô ôm gối không ngừng than thở, khóc huhu nói: "Mệt quá đi mệt quá đi, em không muốn đi du lịch vào mùa hè nữa đâu."

Trịnh Tây Dã thay giày ở lối vào, xách vali vào nhà, đóng cửa lại. Sau đó anh cúi người, lấy ra từ trong tủ giày một đôi dép lê nữ màu trắng gạo, ngồi lên ghế sofa, tiện tay nhấc hai bàn chân trắng như tuyết của Hứa Phương Phỉ đặt lên đùi mình, xỏ dép vào cho cô.

Về điều này, cô gái nhỏ vẫn còn đang lẩm bẩm, buồn bã nói: "Mùa hè đi du lịch, ánh nắng vừa to vừa độc, khiến cả người mồ hôi đầm đìa, thậm chí lúc chụp ảnh cũng không thể mở mắt ra được. Em cảm thấy mặc Hán phục rất tốn công, cũng tốn công trang điểm rồi, chắc chắn chẳng có mấy tấm ảnh đẹp."

Trịnh Tây Dã cong môi nhìn về phía cô, nói: "Ánh mặt trời mạnh nên có hơi chói nắng một chút. Nhưng nếu em nhìn nó ở một góc độ khác, mặt trời chói chang, ánh sáng rất đẹp. Trên đường về anh đã kiểm tra lại máy ảnh, mấy tấm ảnh của em đều rất đẹp."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe thấy câu này, tâm trạng đang chán nản của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng được giải toả phần nào.

Cô từ sofa ngồi thẳng người dậy, tư thế vô cùng tự nhiên mà leo lên đùi anh, dạng hai chân ra, ngồi thật vững, hai cánh tay giơ lên ôm lấy cổ anh, mặt đối mặt nhìn thẳng vào anh.

"Thật sao?" Hứa Phương Phỉ chớp chớp đôi mắt, có chút không tin: "Em còn tưởng rằng tất cả những bức ảnh đó đều bị hỏng rồi, đẹp sao?"

Nói chuyện vô căn cứ, mắt nhìn mới là thật.

Trịnh Tây Dã không thèm tranh cãi với cô, tiện tay lấy máy ảnh từ trong túi ra, cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay thao tác hai lần, chọn ra tất cả những bức ảnh được chụp trong mấy ngày qua, rồi sau đó đặt máy ảnh vào tay của cô.

Hứa Phương Phỉ nửa tin nửa ngờ, cầm lấy nhìn xem, đôi mắt đen trắng của cô ngay lập tức sáng lên rực rỡ.

Cô lần lượt xem từng cái từng bức ảnh trong máy ảnh, kinh ngạc vui vẻ nói: "Thực sự không tệ nha!"

Trong mấy ngày ở Lạc Thành, cô tổng cộng đã làm hai bộ trang điểm Hán phục, một bộ nhu quần nhà Đường, một bộ trang phục nhà Minh.

Trong ống kính máy ảnh của Trịnh Tây Dã, cô mặc bộ váy với nụ cười ngọt ngào, tinh nghịch dễ thương, trông giống một cô gái xuyên không đến nhà quan lại thời Đường phồn thịnh. Cô mặc một bộ Hán phục triều Minh, phong thái dịu dàng, hệt như những người khuê nữ thời nhà Minh đứng ở lầu các mong đợi.

Cùng một khuôn mặt, tạo hình lại khác nhau, các phong cách chụp hình cũng không giống nhau.

Đẹp đến mức ngỡ ngàng.

Lúc này, Trịnh Tây Dã ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chóp mũi của cô, nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên rồi. Vợ anh lớn lên xinh đẹp như vậy, chụp thế nào cũng đẹp hết."

"Không."

Hứa Phương Phỉ đặt máy ảnh lên trên bàn, lại ôm Trịnh Tây Dã, hôn thật mạnh vào má anh, cười cười: "Bởi vì kỹ năng chụp ảnh của anh tốt, anh biết sắp xếp khung cảnh, bố cục ảnh và hướng dẫn em tạo dáng."

Nói đến đây, Hứa Phương Phỉ sau đó dường như đã nhận ra điều gì đó, hơi nghi ngờ nói: "Đúng rồi. Chồng ơi, anh là một người đàn ông, làm sao biết con gái mặc Hán phục, tư thế nào thì chụp ảnh đẹp?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Tây Dã nhướng mày, thản nhiên đáp: "Đưa em đi hưởng tuần trăng mật, mục đích của anh đương nhiên là làm cho em vui, tất nhiên anh phải chuẩn bị đầy đủ."

Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nói: "Em còn tưởng anh nói đang chuẩn bị công việc, chính là đặt phòng khách sạn và lên kế hoạch cho lộ trình tham quan, vậy những bức ảnh anh chỉ em cho em cách tạo dáng là anh đã học trước đó rồi?"

Trịnh Tây Dã: "Đúng vậy."

Trịnh Tây Dã: "Là nhiếp ảnh gia hoàng tộc của em, mấy kỹ năng bình thường này còn không làm nổi, vậy thì không xứng với chức vị đó rồi."

Hứa Phương Phỉ trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, gặp được anh, đúng thật là hạnh phúc lớn nhất của em."

Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô, nụ cười vừa lười biếng vừa lưu manh, thấp giọng nói: "Lần trước bảo em nói những lời khen ngợi hoa mỹ cho anh nghe, càng nói lại càng nghiện rồi? Em quên kết quả của việc trêu chọc người đàn ông của mình là như thế nào rồi à?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Nhớ lại ngày đầu tiên khi mới đến Lạc Thành: "bi kịch" do những lời khen hoa mỹ gây ra, gò má trắng nõn của Hứa Phương Phỉ lập tức xuất hiện những rặng mây đỏ, nhiệt độ nóng như thiêu đốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!