Hai lỗ tai của Hứa Phương Phỉ nóng ran, nhìn khuôn mặt hài hước anh tuấn của người đàn ông, nhất thời cạn lời.
Cô nghĩ thầm, đúng là cái con người này bất cứ lúc nào cũng có thể vô liêm sỉ như vậy.
Không biết phải nói tiếp như thế nào nên Hứa Phương Phỉ chỉ đành im lặng, cô rũ mắt ngơ ngác ngồi ở ghế phó lái. Qua một lát, chợt nghe thấy một loạt tiếng cọ xát phát ra từ bên cạnh, quay sang thì thấy Trịnh Tây Dã đã tháo dây an toàn ra.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, tầm mắt nhìn qua cửa sổ xe quan sát bốn phía. Cảnh phố xá ở nơi đây rất xa lạ, ngựa xe tấp nập như nước, những tòa nhà cao tầng đổ bê tông cốt thép như những con thú bằng sắt thép cực lớn, dưới ánh sáng, mỗi một bức tường thủy tinh giống như những mặt cắt của một viên kim cương, tràn ngập hơi thở hiện đại hóa, lạnh lẽo không có tình người.
Lăng Thành chỉ lớn chừng đó, Hứa Phương Phỉ lại là người địa phương sinh ra và lớn lên ở nơi này. Chỉ trong nháy mắt cô đã nhận ra nơi này là trung tâm Lăng Thành, là khu phố duy nhất không bị thế kỷ mới vứt bỏ, cũng là khu vực có giá nhà đất cao nhất toàn bộ Lăng Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cảm giác bất an dâng lên từ trong lòng Hứa Phương Phỉ.
Cô chần chừ mở miệng hỏi: "Anh đưa em đến đây làm gì thế?"
"Đói bụng." Trịnh Tây Dã đáp. "Tìm chỗ ngồi ăn cơm."
Cô gái nhỏ à một tiếng, gật gật đầu, tiếp tục ngồi yên trong xe, không nhúc nhích.
Trịnh Tây Dã đi ra được nửa bước thì nhận thấy gì đó, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Hứa Phương Phỉ bị anh nhìn đến nỗi cảm thấy xoắn xuýt, lí nhí nói: "Em ở ngay trong xe chờ anh."
Trịnh Tây Dã giương mắt hỏi: "Chờ anh đút cơm đến tận miệng em à?"
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại.
Trịnh Tây Dã không chờ Hứa Phương Phỉ đáp, cánh tay dài đã duỗi ra, trực tiếp mở cánh cửa bên phía ghế phó lái giúp cô. Anh đứng yên ở nơi đó, gục mí mắt xuống lười nhác nhìn cô. Thấy cô gái nhỏ vẫn ngơ ngác bất động, anh hơi nhướng mày, cực kỳ hứng thú phun ra mấy chữ: "Hay là nói, em chờ anh bế em xuống?"
Rốt cuộc lúc này Hứa Phương Phỉ mới hiểu là anh đang muốn đưa cô cùng đi ăn cơm.
Vô công bất thụ lộc, nhờ anh đưa cô về nhà là đã đủ làm phiền người ta rồi, sao còn vô duyên vô cớ không biết xấu hổ để anh mời cơm nữa.
Lòng tự trọng không cho phép Hứa Phương Phỉ làm như vậy, cô gần như không chút do dự, xua tay từ chối: "Cám ơn, em về nhà ăn cơm là được rồi."
"Về tới nhà rồi còn phải tự nấu cơm nữa." Biểu cảm Trịnh Tây Dã bình tĩnh thản nhiên: "Không ngại phiền phức à?"
"Nhưng mà…"
"Lúc trước anh đã ăn bánh bao do mẹ em làm rồi, rất ngon." Trịnh Tây Dã nói: "Coi như hôm nay anh mời lại em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe anh nói thế, Hứa Phương Phỉ nghẹn lời, chỉ đành phải bối rối đồng ý.
Không lâu sau, Hứa Phương Phỉ đi theo sau Trịnh Tây Dã bước vào một quán ăn Trung Quốc ở ven đường.
Mặt tiền của quán ăn này rất lớn và được trang hoàng rất tinh tế khéo léo, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng choang, gạch tường trắng nõn không dính một chút bụi bẩn nào, khắp nơi đều lộ ra hơi thở tiểu tư sản khiến Hứa Phương Phỉ hơi dè chừng.
Cảm xúc tự ti không ngừng dâng lên từ tận sâu đáy lòng như những sợi tơ bện thành mạng nhện quấn quanh, cuốn lấy cảm xúc cô.
Trước kia Hứa Phương Phỉ không biết, hóa ra khi bước chân vào một nhà hàng xa hoa để dùng bữa cũng là một chuyện thử thách tâm thái của một người như thế.
Cô vô thức gục đầu xuống.
Tương phản với sự thấp thỏm bất an của cô gái nhỏ, khuôn mặt của người đàn ông đi cùng với cô lãnh đạm, thong dong tự nhiên.
Một nữ nhân viên phục vụ tuổi trẻ xinh đẹp đến nghênh đón hai người họ, nở một nụ cười tươi tắn, hỏi bằng giọng ngọt ngào: "Thưa anh, xin hỏi các anh có mấy người?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!