Chương 11: (Vô Đề)

Cuộc sống của Hứa Phương Phỉ khá đơn điệu, bình thường ngoại trừ đi học và làm bài tập ra thì là ở nhà ôn tập bài học, giúp ông ngoại xoay người và mát xa cho ông. Thỉnh thoảng nếu việc kinh doanh tiệm tiền giấy của Kiều Tuệ Lan không tệ, cô sẽ đến tiệm giúp đỡ.

Đã một tuần trôi qua từ hôm sinh nhật của Dương Lộ, trong khoảng thời gian này, Hứa Phương Phỉ không rời khỏi số chín phố Hỉ Vượng một lần nào.

Tối hôm nay, đêm vừa xuống, Lăng Thành đổ mưa ào ạt, mưa từ nhẹ chuyển thành nặng hạt, chẳng bao lâu, cơn mưa mạnh mẽ như trút nước đó đã nuốt hết cả đất trời.

Kiều Tuệ Lan về đến nhà đã gần tám giờ tối.

Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, Hứa Phương Phỉ vội vàng buông bút và sách, đi từ trong phòng ngủ ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mưa quá to, áo mưa bằng nhựa trên người Kiều Tuệ Lan giống như mới được vớt từ trong nước ra. Bà đứng ở cửa cởi áo mưa ra, xách nó bằng một tay, một tay khác thì đập đập đôi ba cái, sau đó cúi đầu thay dép lê, miệng cứ lầu bầu lẩm bẩm nhắc mãi: "Mưa đã to mà gió cũng to, suýt chút nữa là thổi cả người lẫn xe mẹ xuống mương rồi."

Hứa Phương Phỉ bước đến cầm lấy áo mưa, phát hiện ra tóc và quần áo trên người Kiều Tuệ Lan đều ướt đẫm hết cả, lên tiếng nói: "Mẹ, mưa to thế này, mẹ lái xe về ạ?"

"Ừ." Kiều Tuệ Lan đặt đôi giày vải ướt sũng ở ngoài cửa lớn rồi lại cong lưng, cầm lấy khăn lông trên kệ giày tỉ mỉ lau khô vết nước trên mặt đất, thuận miệng nói: "Vốn muốn đi xe buýt, nhưng cuối cùng đông người quá, chờ hai chuyến mà mẹ không chen lên được chuyến nào."

Hứa Phương Phỉ trải áo mưa ra phơi trong nhà vệ sinh. Cô thương mẹ mắc mưa, không nhịn được mà thấp giọng nói: "Đi taxi từ cửa hàng về chỉ tốn mười mấy tệ thôi."

"Mười mấy tệ cũng không ít." Sau khi dọn dẹp xung quanh cửa xong, Kiều Tuệ Lan ngồi dậy đấm eo, cười nói: "Tiết kiệm được thì tiết kiệm, để cho con vào đại học thì có dùng."

Sống mũi Hứa Phương Phỉ cay cay, quay đầu đi, im lặng vào bếp hâm cơm cho Kiều Tuệ Lan, không nói thêm gì.

Kiều Tuệ Lan vào nhà, theo thói quen đi đến trước cửa phòng ông ngoại, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy ông cụ đang nhắm mắt ngủ say thì lặng lẽ đóng cửa phòng lại. Bà nhỏ giọng hỏi: "Con và ông ngoại đã ăn chưa?"

"Ăn rồi ạ. Con nấu cơ,  hấp thức ăn trong tủ lạnh và xúc xích xông khói."

Hứa Phương Phỉ nói, vặn vặn bếp ga, bang, bếp không lên, bang, vẫn không lên. Cô bèn cầm lấy hộp diêm đặt trên bệ bếp, lắc một que diêm ra, đánh lửa rồi thuần thục đưa ngọn lửa vào sát giá bếp lò, cuối cùng cũng châm lửa cho bếp lò thành công.

"Mẹ đi tắm trước cái đã." Kiều Tuệ Lan quay về phòng ngủ lấy một bộ quần áo sạch sẽ, nói vọng vào trong bếp. "Con mau về phòng làm bài tập đi, cơm cứ để đấy, đợi lát nữa mẹ tự hâm lại rồi ăn."

Que diêm cháy rụi bị Hứa Phương Phỉ ném vào thùng rác.

Cơm hấp được đựng trong một chiếc nồi nhôm kiểu cũ rất nhỏ, sôi ùng ục, cơm tẻ, lá rau xanh, vài miếng xúc xích xông khói đo đỏ trộn lẫn vào nhau, mùi hương bay khắp bốn phía.

Chiếc nồi nhôm nhỏ này được ba Hứa mua cho Kiều Tuệ Lan dùng để nấu canh lúc bà có thai Hứa Phương Phỉ, tuổi đời còn lớn hơn Hứa Phương Phỉ, đã vá lại bằng hai miếng lá sắt. Chiếc nồi nhôm này đã cùng cái nhà này vượt qua rất nhiều năm mưa gió, thủng rồi vá, vá rồi lại thủng, Kiều Tuệ Lan vẫn luôn không nỡ vứt đi, cứ thế mà dùng đến tận bây giờ.

Hứa Phương Phỉ nhìn chiếc nồi nhôm đó, nhất thời có hơi thất thần.

Không bao lâu sau, tiếng nước chảy xôn xao dừng lại, Kiều Tuệ Lan bọc mái tóc ướt trong khăn lông, nóng hôi hổi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Bà liếc mắt một cái, thấy Hứa Phương Phỉ vẫn còn đang đứng đựng ở trong bếp thì kinh ngạc nói: "Sao con còn chưa đi làm bài nữa?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Phương Phỉ hồi hồn, vội vàng tắt bếp, đáp: "Hôm nay con đã làm bài tập xong, những nội dung cần ôn tập cũng đã ôn luôn rồi ạ."

Vừa nói, cô vừa dùng khăn lau chén bao quanh hai cái quai nóng bỏng của nồi nhôm, bưng cơm hấp lên bàn, sau đó nói với Kiều Tuệ Lan: "Đến ăn đi mẹ."

Trên bàn bày một nồi cơm, hai mẹ con mặt đối mặt ngồi xuống, một người ăn, một người thì ngắm, đó là khoảng thời gian thanh thản đáng quý.

Kiều Tuệ Lan ăn cơm hấp, sau khi khen tay nghề của Hứa Phương Phỉ xong thì bắt đầu kể lại những chuyện vui. 

"Hôm nay có một vị khách đến tiệm, chuẩn bị về quê tế tổ, muốn mua cực nhiều cực nhiều nến thơm và tiền giấy đấy." Mặt Kiều Tuệ Lan toát lên sự vui mừng không thể che giấu, dựng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái lên, nói: "Chỉ là nhà giấy thôi mà đã đặt của chúng ta tận tám bộ rồi."

Thấy mẹ vui vẻ, Hứa Phương Phỉ cũng cười theo: "Xem ra là một đơn đặt hàng lớn."

"Người nọ mặt mày hồng hào, tinh thần cũng sáng láng, phỏng chừng là ở bên ngoài làm ăn buôn bán đã phát tài rồi, còn nhớ đến tổ tông ở quê nhà nữa." Kiều Tuệ Lan nói: "Nhưng trong tiệm không có nhiều nhà giấy như thế, hai ngày tới mẹ còn phải mau chóng làm cho kịp, phải dán thêm ba cái nữa mới được."

"Ba cái ạ?" Hứa Phương Phỉ hơi kinh ngạc: "Mẹ, chỉ có hai ngày thôi, có đủ thời gian không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!