Nghe 3206 nói xong, Hứa Phương Phỉ đỏ bừng mặt chớp mắt một cái, lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, ấp úng nói: "Cảm ơn anh, em ở chỗ này đợi là được rồi, em không vào nữa đâu."
Trịnh Tây Dã nói: "Đừng vội cảm ơn anh. Anh chưa bao giờ sửa ống nước, nên không biết có sửa được không."
Hứa Phương Phỉ cạn lời, không biết phải trả lời thế nào.
Cô suy nghĩ, nếu đổi thành một người khác biết ăn nói, có thể thao thao bất tuyệt nói ra những lời hay ý đẹp, chẳng hạn như "không sao đâu ạ, trong tòa nhà này anh là người trẻ tuổi duy nhất, anh chịu thử một chút, đã là giúp chúng em rất nhiều rồi", lại ví dụ như "có thể sửa được hay không em vẫn nên nói cảm ơn với anh, suy cho cùng em cũng gõ cửa phòng anh lúc nửa đêm, anh không để ý việc em làm phiền anh nghỉ ngơi, sẵn lòng lên tầng đã rất tốt rồi".
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Hứa Phương Phỉ đã hiện lên rất nhiều lý do thoái thác mà cô đã tưởng tượng. Nhưng mà đến lúc cuối cùng, những suy nghĩ trong đầu đã sắp tràn qua miệng, đều chỉ còn lại một chữ nhẹ nhàng: "Vâng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói buồn tẻ, giống như cả con người cô, vừa nhạt nhẽo vừa không thú vị.
Đôi mắt Trịnh Tây Dã lướt qua gò má đỏ lên cùng với vành tai ửng hồng của nhóc con, trong mắt hiện lên một tia hứng thú. Không nói nhiều với cô nữa, anh quay người bước vào nhà.
Không lâu sau, Hứa Phương Phỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ truyền đến từ phòng tắm.
Tiếng nước chảy bị đứt đoạn, cứ khoảng nửa giây sẽ có một khoảng dừng.
Hứa Phương Phỉ quen thuộc với âm thanh này.
Hồi còn nhỏ cô theo mẹ về quê ngoại, những năm đó, bình nóng lạnh và vòi hoa sen vẫn là nước ngoài nhập về, chưa phổ biến ở nông thôn. Mẹ đưa cô đi tắm trong phòng tắm, đổ đầy một thùng nước nóng, lấy cái gáo múc nước múc từng gáo dội lên người cô.
Kết hợp với đồ đạc bày biện quá mức đơn sơ trong căn phòng này, có lẽ Hứa Phương Phỉ đã đưa ra phán đoán: Nơi này của 3206 có lẽ không lắp vòi hoa sen.
Cô ngơ ngác mất tập trung.
Không biết là bởi vì có người đang đợi, hay vốn dĩ 3206 tắm nhanh. Không đến một phút, một bóng người cao lớn từ trong phòng tắm đi ra.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Phương Phỉ theo bản năng nâng mi mắt lên nhìn.
3206 đã mặc lên người một cái quần đùi ở nhà, lưng chun quần ôm sát cơ bụng gợi cảm, ống quần vừa dài đến đầu gối, hai bắp chân thẳng tắp thon dài, không phải mảnh mai, mà là kết cấu rất rõ ràng.
Anh một tay lau tóc bằng khăn tắm, một tay cầm lấy chiếc áo khoác ngắn tay màu trắng đang vắt trên lưng ghế, chân đi một đôi dép nhựa màu xanh đậm, cách ăn mặc này, cùng với người quần áo chỉnh tề khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo ở KTV, tạo nên một sự tương phản rất mạnh mẽ.
Đơn giản chuẩn bị xong xuôi, 3206 cầm chìa khoá đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa.
Không gian hành lang vốn đã chật hẹp, anh lại cao một mét chín, vai rộng eo hẹp, dáng người thon dài, khi anh tiến lại gần vô hình cảm thấy ngột ngạt, không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Hứa Phương Phỉ vì điều này mà thấy hơi chút lo lắng, mặt cô lập tức càng đỏ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không dám nhìn anh, vội vàng cúi đầu, xoay người bước nhanh lên cầu thang, kéo xa khoảng cách giữa mình và anh mà không để lộ chút dấu vết nào. Mở miệng nói: "Đi theo em."
Nhà của Hứa Phương Phỉ ở tầng bốn, ngăn cách với tầng một, đã bị nước tràn vào, bị thiệt hại nặng nề nhất là phòng tắm nối liền với nhà bếp.
Lúc đó Kiều Tuệ Lan đang tắm rửa, sữa tắm trên người bà còn chưa được dội sạch. Ngay khi ống nước nổ tung, dòng nước mạnh mẽ liền ập vào lưng Kiều Tuệ Lan, làm cho làn da bỗng chốc trở nên xanh xanh đỏ đỏ, khiến Kiều Tuệ Lan đau đớn kêu lên.
Hứa Phương Phỉ đang làm bài tập về nhà thì nghe thấy tiếng mẹ kêu đau, sợ đến mức hoảng hốt, vội chạy vào phòng tắm cũng bị dòng nước xối xả ập vào ướt như gà nhúng nước.
Hai mẹ con loay hoay một lúc với đường ống nước bị vỡ nhưng không có cách nào sửa được, mới nghĩ đến tìm người giúp đỡ.
Đã muộn như vậy rồi, ông chủ cửa hàng đồ sắt gần đó đã sớm đóng cửa quán, muốn tìm người chỉ có thể tìm ở khu chung cư. Nhìn quanh toàn bộ đường số chín phố Hỉ Vượng, thanh niên khỏe mạnh ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay, 3206 là một trong số đó.
Hứa Phương Phỉ vội đi đến mức quên đóng cả cửa chính.
Cô đẩy cửa bước vào, hơi nâng giọng lên, nói: "Mẹ ơi, con mời đến người hàng xóm ở tầng dưới, hàng xóm nói sẽ giúp chúng ta nhìn đường ống nước xem có sửa được hay không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!