Thi Vũ nghe xong hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Cô nắm chặt tay Thi Phong, nghiêm trang nói: "Chị, nhiệm vụ trị liệu nam thần đành giao cho chị. Chị nhất định phải chữa khỏi cho anh ấy đấy."
Thi Phong: "…"
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình và Thi Vũ có sự khác nhau.
Do tính cách, Thi Phong chưa từng điên cuồng thích một người nào đó.
Cho nên cô không cách nào hiểu được tâm trạng của Thi Vũ.
Hàn huyên trên trời dưới biển một lát với Thi Vũ trong phòng khách, Thi Phong về phòng ngủ nghỉ ngơi.
***
Một tuần xin nghỉ của Mạc Nam Kiêu nhanh chóng kết thúc, sau khi cắt chỉ vết thương, cậu bắt đầu trở lại trường.
Bởi vậy, Thi Phong cũng có thể tiếp tục đi làm.
Trong trung tâm điều trị, trung bình mỗi lớp có ba học sinh.
Đây là giới hạn tối đa với giáo viên trong trung tâm.
Cần một thời gian rất dài để trẻ em tự kỉ tiếp nhận tin tức về thế giới bên ngoài, từng có một giáo viên, dạy một động tác trong ba tháng liền.
Lúc dạy được, vị giáo viên kia bật khóc.
Lúc ấy Thi Phong đứng cạnh cô giáo kia, cô biết, cô ấy khóc vì vui sướng.
…
Cả ngày nay, Mạc Nam Kiêu rất bình thường.
Cậu là học sinh tự kỉ chức năng cao duy nhất trong trung tâm, gần như tất cả mọi người đều chú ý đến xu hướng tiến triển của cậu.
Mọi người đều hiểu rõ, trong tất cả đứa nhỏ, chỉ có cậu là người có thể sống cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.
Cậu là hi vọng của mọi người.
***
Trước khi tan học, Thi Phong nhận được điện thoại từ Mạc Nghịch.
Thi Phong không lưu số điện thoại của Mạc Nghịch, nhìn thấy dãy số lạ, do dự vài giây mới nhận.
Giọng nói của Thi Phong rất ôn hòa: "Xin chào, ai đấy ạ?"
"Tôi."
Mạc Nghịch chỉ trả lời một chữ.
Rất kỳ quái, chỉ một chữ, Thi Phong chợt nhận ra đó là giọng của anh.
Cùng lúc đó, cô cảm thấy tim mình đập mạnh vài cái.
Giọng nói này —— có cảm giác rất quen thuộc.
Thi Phong khách sáo hỏi: "Mạc tiên sinh, có chuyện gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!