Chương 6: (Vô Đề)

Thi Phong vốn định từ chối, nhưng nhìn thái độ Mạc Nghịch tốt như vậy, còn nghĩ đến Mạc Nam Kiêu, cô không đành lòng.

Thi Phong rất thích Mạc Nam Kiêu, mỗi phút ở chung, cô đều cực kì quý trọng.

Vì thế, Thi Phong không từ chối, gật đầu nhận lời mời của Mạc Nghịch.

Trên người Mạc Nghịch còn dính rất nhiều thuốc màu, anh cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại nhìn nhìn Thi Phong.

Mạc Nghịch hỏi: "Có cần tôi thay quần áo không?"

Thi Phong lập tức đơ ra trước câu hỏi của Mạc Nghịch.

Kiểu vấn đề này. Cô trả lời thế nào cũng không đúng.

Nói cách khác, câu hỏi của Mạc Nghịch không thích hợp.

Nhưng, Mạc Nghịch chưa từng giống người thường.

Nghĩ thế, Thi Phong cũng hiểu được Mạc Nghịch không có ý gì. Cô nhìn đống thuốc màu trên người Mạc Nghịch, quả thật là hơi nhiều.

Màu trắng lem luốc từ ngực đến đầu, dính phải màu khác xong nhìn càng nổi bật hơn.

Thi Phong trả lời một câu rất đúng trọng tâm với Mạc Nghịch: "Nên thay bộ khác, ra ngoài đường với bộ dáng này quả thật không ổn lắm."

Mạc Nghịch nói, "Tôi thay."

Bỏ lại những lời này, anh lập tức lên lầu thay quần áo.

Thi Phong chờ anh dưới lầu với Mạc Nam Kiêu.

Mạc Nam Kiêu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế nhỏ như ban đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên bức tranh mà Mạc Nghịch vừa hoàn thành.

Thi Phong đi đến bên cạnh Mạc Nam Kiêu, nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy được bức vẽ kia.

Trên tờ giấy chỉ có cổ tay và bàn tay, phông nền là màu trắng nhờ, còn điểm xuyết chút màu đỏ.

Thi Phong nhìn tranh, lại cúi đầu nhìn tay mình.

Ồ, thì ra tay cô dễ nhìn như vậy? Sao trước kia cô không biết nhỉ.

***

Mạc Nghịch nhanh chóng thay quần áo xong, đó là một bộ quần áo thể thao màu xám, rộng thùng thình.

Mặc như vậy trông rất trẻ trung, nhưng… hình như mấy ngày nay Mạc Nghịch không cạo râu.

Cho nên, anh mặc như vậy lại có cảm giác chẳng ra sao.

Sau khi Mạc Nghịch xuống lầu, bèn đi thẳng đến trước mặt Mạc Nam Kiêu, bế cậu lên.

Tuy mặt Mạc Nam Kiêu vẫn không chút thay đổi, nhưng cũng không có phản ứng gì quá khích.

Thật như vậy cũng là tốt lắm rồi.

Ít nhất, chắc chắn Mạc Nam Kiêu không bài xích Mạc Nghịch.

Có lẽ, đây là cách bên nhau phù hợp nhất giữa cha con họ.

Thi Phong theo Mạc Nghịch ra ngoài, lúc lên xe, cô một mình ngồi ở ghế sau, Mạc Nam Kiêu ngồi trên ghế phó lái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!