Chương 45: (Vô Đề)

Trên tay Mạc Nghịch có rất nhiều sẹo, lúc bệnh tâm thần phân liệt của anh trở nên nghiêm trọng, gần như ngày nào anh cũng tự làm đau mình, chủ yếu những vết sẹo trên người đều để lại từ khi đó.

Thi Phong nhìn thấy từng vết sẹo kéo dài trên tay Mạc Nghịch, lại nhìn vết cắn đến chảy máu vừa rồi của của Mạc Nam Kiêu, trái tim không tự chủ được thắt lại.

"Em đi lấy gì đó khử trùng cho anh."

Thi Phong đứng dậy, vào phòng lấy hòm thuốc.

Mạc Nghịch nhìn Mạc Nam Kiêu đang đứng ở góc tường, lại nhìn vết thương trên tay, vẻ mặt phức tạp.

"Đau nhớ nói với em." Thi Phong dùng bông y tế nhẹ nhàng lau vết thương, bông liền dính đầy máu.

Lúc bôi thuốc khử trùng sẽ làm kích thích miệng vết thương, rất xót.

Mạc Nghịch không nói gì, Thi Phong muốn làm thế nào thì làm.

Sau khi bôi thuốc lên miệng vết thương đã sát trùng của Mạc Nghịch, Thi Phong lại đi đến bên cạnh Mạc Nam Kiêu.

Cô ấn vai Mạc Nam Kiêu, quay người cậu lại.

Đôi mắt Nam Kiêu hồng hồng, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: Đánh con, mẹ đau.

Dùng câu ngạn ngữ này hình dung tâm trạng của Thi Phong lúc này thích hợp đến không thể thích hợp hơn.

Khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Kiêu còn dính nước mắt, Thi Phong bắt đầu tự trách.

"Nam Kiêu, về sau phải nghe lời." Thi Phong vuốt khuôn mặt cậu, "Không được cắn bố nữa, biết chưa?"

Mạc Nam Kiêu không nói gì, cậu rụt cổ, né tránh sự tiếp xúc của Thi Phong.

Bản thân trẻ em tự kỉ luôn không có cảm giác an toàn, sự tin tưởng và ỷ lại cần bồi dưỡng qua thời gian.

Hành vi hiện tại của Mạc Nam Kiêu, hiển nhiên là do mất sự tín nhiệm với Thi Phong.

Làm sao để dạy dỗ con cái là một môn học vấn rất thâm ảo, trên thế giới này, không ai có thể thực hiện nó một cách hoàn mĩ được.

"Mẹ không nên hung dữ với con, xin lỗi."

Thi Phong ôm chầm Mạc Nam Kiêu, nhẹ giọng thì thầm xin lỗi.

Lần này Mạc Nam Kiêu không trốn cô, cũng không bài xích. Cậu chôn mặt trong ngực Thi Phong, lau nước mắt lên người cô.

Mạc Nam Kiêu khóc lóc xong liền ngủ thiếp đi, Mạc Nghịch bế cậu về phòng, liền đóng cửa đi ra.

Một mình Thi Phong ngồi trên sofa, nhớ đến nước mắt của Mạc Nam Kiêu, ngày càng tự trách.

Cô không phải một người mẹ tốt, từ mấy năm trước, đã không làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ.

Vất vả mới có cơ hội lần nữa, cô lại lại làm tổn thương cậu.

Thi Phong vùi đầu vào đầu gối, đang khổ sở thì Mạc Nghịch ôm cô vào lòng.

Mạc Nghịch ngồi cạnh Thi Phong, vòng tay ôm lấy cô.

Thi Phong ngẩng đầu tựa vào ngực Mạc Nghịch, giọng nói nặng nề.

Cô nói: "Em sợ Nam Kiêu sẽ hận em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!