Chương 43: (Vô Đề)

Vừa vào cửa, những ký ức đen tối ngày trước như những cơn sóng thần cuốn tới, khiến ngực Thi Phong tức nghẹn, không thở nổi.

Nơi này không hề thay đổi so với năm đó, từ đồ trang trí đến vị trí vật dụng trong nhà.

Thậm chí, không khí vẫn cùng một mùi hương, cảm giác quen thuộc ùa thẳng vào người.

Thật ra năm đó cô cũng từng có kỉ niệm hạnh phúc khi ở đây, nhưng vui sướng ngắn ngủi trong khi dày vò lại quá dài lâu.

Khi Thi Phong vừa được Mạc Nghịch mang về nhà, quần áo bẩn thỉu, tóc tai bết bát bù xù.

Mạc Nghịch đưa cô đến cửa toilet, để một mình cô tự tắm rửa.

Anh nói: Tôi đi mua quần áo.

Thi Phong nghe xong, nước mắt lập tức trào ra.

Trước giờ chưa từng có một người lạ nào đối tốt với cô như vậy.

Cô muốn tin anh, lại không dám tin. Ngày đó, cô dùng hơn một tiếng đồng hồ để tắm rửa.

Lúc đang lau người, cô nghe thấy giọng của Mạc Nghịch.

Anh nói: Quần áo treo ngoài cửa, tự cô lấy đi.

Thi Phong chờ anh đi xa, mới nhẹ nhàng kéo cửa lấy quần áo mặc. Anh mua cho cô, một cái váy sọc phổ thông, trong túi ngoài váy còn có đồ nội y…

Khoảnh khắc đó thật sự vô cùng ấm áp.

Cô cứ ngỡ mình có thể hưởng thụ sự ấm áp ấy cả đời, dựa vào anh cả đời ——

Nếu như chuyện sau đó không xảy ra.

"Nam Kiêu mệt rồi." Mạc Nghịch vỗ vai Thi Phong.

Thi Phong tỉnh táo lại, nắm tay Mạc Nam Kiêu.

"Nam Kiêu ở phòng nào?"

Mạc Nghịch: "Tùy."

Thi Phong dắt tay Mạc Nam Kiêu lên tầng.

Mạc Nghịch đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng dáng lên tầng của hai mẹ con.

Thi Phong không thoải mái, anh có thể nhận ra.

Lúc ở với Mạc Nam Kiêu, Thi Phong luôn dùng 100% tinh thần, dù cô có mệt mỏi, nhưng sẽ không lộ ra trước mặt thằng bé.

***

Sau khi Mạc Nam Kiêu ngủ, Thi Phong bước xuống tầng.

Mạc Nghịch ngồi trên sofa, Thi Phong nhìn anh, hoảng hốt như trở lại năm đó.

Thi Phong đi tới trước mặt Mạc Nghịch, Mạc Nghịch nhìn cô: "Ngồi."

Thi Phong: "Ừm." Cô ngồi xuống bên cạnh Mạc Nghịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!