Thi Phong gật đầu với tổ trưởng, "Cảm ơn tổ trưởng. Có điều… Thứ Hai, có lẽ em lại xin nghỉ ngày nữa."
Tổ trưởng: "Được rồi, chị cho phép, chị cũng không lắm chuyện hỏi các em đi đâu, em đó, tuổi cũng không nhỏ, nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự đi."
Thi Phong cười không đáp, người khác không hỏi, cô cũng sẽ không chủ động nói.
***
Mạc Nghịch là người theo phái hành động, một khi quyết định chuyện gì lập tức thực hiện nó luôn.
Đêm đó, anh đặt vé đến Hàng Châu.
Trước lúc ngủ, anh đưa thông tin về chuyến bay cho Thi Phong xem, Thi Phong khóc không ra nước mắt.
Thấy biểu cảm của Thi Phong hơi kì lạ, Mạc Nghịch hỏi: "Sao vậy em?"
Thi Phong lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy năng lực hành động của anh rất mạnh thôi."
Mạc Nghịch: "Ừ."
Thi Phong tựa vào vai Mạc Nghịch, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô nói: "Gần nhất Nam Kiêu tiến bộ rất nhiều, không biết anh có nhận ra không?"
Mạc Nghịch: "Ừm."
Thi Phong hỏi: "Trước kia Nam Kiêu có hay nói chuyện với anh không? Hai cha con… mấy năm nay nói chuyện với nhau bằng cách nào?"
Mạc Nghịch cứng người, nét mặt có vẻ đau đớn, huyệt thái dương căng lên.
Cảm giác đó tựa như một quả bóng càng lúc càng căng, cuối cùng đến điểm giới hạn, "bùm" một tiếng nổ tung.
Thấy Mạc Nghịch không thích hợp, Thi Phong mở to mắt.
Cô đưa tay lên chạm vào mặt anh, "Sao thế… Bình tĩnh nào."
Mạc Nghịch túm lấy tay Thi Phong, "Đau đầu."
Thi Phong xoa nhẹ huyện thái dương cho anh, cô cũng thường xuyên đau đầu, bệnh lâu thành bác sĩ, cô biết cách để giảm bớt đau đớn.
Quả nhiên, vẻ mặt của Mạc Nghịch dịu đi, cơ thể cũng dần thả lỏng.
Thi Phong không biết câu nào đã kích thích anh, nhưng cơ bản xác định được, đề tài vừa rồi, Mạc Nghịch không muốn nhắc đến.
Thi Phong không nói về chuyện đó với Mạc Nghịch nữa.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, chỉ một lát sau, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
***
Rất nhanh đã đến thứ Bảy, là ngày đi Hàng Châu.
Vé máy bay Mạc Nghịch mua là 9 giờ 30 sáng, nên chưa đến 8 giờ, cả nhà 3 người đã đến sân bay.
Họ mang theo rất ít đồ đạc, ba người chỉ có một vali hành lí.
Hôm nay Thi Phong mặc một áo khoác dài màu xám sẫm, quần bò đen bó sát, giày cũng là màu đen, gót nhọn.
Dáng cô cao, đi giày cao gót nên trông càng nổi bật, nhưng đứng cạnh Mạc Nghịch lại rất xứng đôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!