Chương 41: (Vô Đề)

Tiếng hít thở nặng nề và ánh mắt đầy ham muốn của Mạc Nghịch làm Thi Phong giật mình.

Cô nắm lấy cổ tay Mạc Nghịch, dịu dàng hỏi: "Anh không thoải mái chỗ nào?"

Mạc Nghịch cúi đầu cắn lên cổ Thi Phong, nhiệt độ ẩm ướt truyền từ lưỡi anh sang khiến Thi Phong run lên, đầu ngón tay cô phát run, cả người dựa hẳn vào tủ quần áo.

"Thi Phong…" Giọng nói vô cùng vội vàng, rất khó chịu, "Cứu anh, anh sắp chết rồi."

"Em đây, em đây."

Thi Phong vòng tay ôm đầu anh, ngón tay thanh mảnh đan vào mái tóc ngắn của anh, trắng và đen, đối lập rõ rệt.

Trong lòng Thi Phong biết rất rõ, câu này của cô, chẳng khác nào chấp nhận Mạc Nghịch có thể làm bất cứ điều gì với mình.

Đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, cô biết.

Mạc Nghịch không phải người có kinh nghiệm phong phú, ở phương diện này, anh chỉ là một người mới nhập môn.

Nhưng Thi Phong chỉ có cảm giác với anh.

Hai người chạm vào nhau, phản ứng hormone lên đến giá trị tối đa, giống như diêm và giấy nhám, một khi ma sát sẽ sinh ra lửa, đây là phản ứng hóa học, căn bản không cần dựa vào bất cứ kinh nghiệm nào.

Thi Phong quay lưng với Mạc Nghịch, mười ngón tay hai người đan nhau, lòng bàn tay của anh và lưng bàn tay của cô không ngừng va chạm một cách có tiết tấu, lại nhanh chóng tách ra.

Thi Phong hơi ngửa đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài, mái tóc còn ướt xoã tung ra, thi thoảng có giọt nước nhỏ xuống, hoà lẫn với mồ hôi.

Môi cô hơi nhếch lên, răng nanh như ẩn như hiện, hai má hồng hào, vẻ mặt vừa đau khổ lại vừa hưởng thụ.

Cô đưa tay còn lại ra phía sau, ôm cổ Mạc Nghịch, quay đầu hôn lên môi anh.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, như chiến trường đang nổi khói thuốc súng bốn phía, căn bản không có khả năng ngừng chiến ngay.

***

Thi Phong hoàn toàn không biết mình ngủ lúc nào, khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Mạc Nghịch ôm cô vào trong lòngc, không thể nhúc nhích. Cảm giác đau mỏi trên người làm cô không có chút sức lực nào.

Thi Phong đưa tay nhéo nhéo mũi Mạc Nghịch, "Đến lúc rời giường rồi."

Mạc Nghịch mở to mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lại bắt đầu có gì đó khác thường.

Thi Phong có một linh cảm không rõ.

Mọi người đều biết, nam giới sẽ có phản ứng nào đó vào sáng sớm.

Chẳng lẽ anh ——

"Đêm qua mệt quá, em đói kinh khủng, chúng ta mau rời giường thôi, em muốn ăn sáng." Thi Phong tìm bừa một lí do.

Mạc Nghịch buông cô ra, "Dậy đi." Thi Phong gật gật đầu, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

Đã hơn 7 giờ, có lẽ Thi Vũ đã dậy từ lâu rồi.

Hai chị em cô đều không có thói quen ngủ nướng.

Thi Phong đau khắp cả người, tuy không đến mức không xuống được giường, nhưng cũng rất khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!