Sau khi Mạc Nam Kiêu ngồi xuống, Thi Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngồi song song với Mạc Nghịch, khiến cô cảm thấy một loại áp lực khó nói. Có lẽ là do anh cao quá.
Thi Phong nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Mạc Nam Kiêu, siết nhẹ, nụ cười dịu dàng luôn hiện trên mặt.
Mỗi lần tiếp xúc với Mạc Nam Kiêu, Thi Phong luôn cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô không cần biết Mạc Nam Kiêu có biết cô là mẹ cậu không, cũng không cần cậu nói cậu yêu cô.
Chỉ cần được ở cạnh cậu, Thi Phong đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Siết tay cậu, hôn má cậu, hay nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của cậu, khuôn mặt cậu khi ngủ, đã đủ rồi.
…
"Có thể dạy Nam Kiêu nói "bố" được không." Mạc Nghịch nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ một lúc, "Nam Kiêu chưa từng gọi "bố"."
Thi Phong gãi gãi mu bàn tay của Mạc Nam Kiêu, cười hỏi anh: "Thật à? Nam Kiêu của chúng ta không biết gọi "bố" à?"
Mạc Nam Kiêu cúi đầu, không nói lời nào.
Thi Phong: "Cô đã từng dạy em rồi mà, b—— ố——"
"Bố, bố, bố."
Giọng nói rất nhỏ, giọng điệu cũng không tốt lắm, nhưng Mạc Nghịch nghe được lại rất hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên con trai của anh gọi bố, thật là dễ nghe.
Thi Phong cúi đầu hôn một cái lên má Mạc Nam Kiêu, "Giỏi quá, sau này Nam Kiêu của chúng ta nhất định sẽ rất tài."
Thi Phong hiện tại càng ngày càng có lòng tin vào Mạc Nam Kiêu, nhất định về sau cậu có thể sống cuộc sống giống người bình thường.
Đối với trẻ em tự kỉ, hoàn cảnh gia đình có ảnh hưởng rất lớn.
Nguyên tắc cơ bản của trung tâm điều trị là, gia đình hòa thuận, mới có thể tạo cảm giác an toàn cho đứa bé.
Cho đứa nhỏ sự trung thành và cảm giác an toàn, có thế cậu mới dần mở lòng tiếp nhận thế giới này.
"Nam Kiêu, về sau chúng ta hãy nói chuyện nhiều hơn nhé, như vậy cô mới càng thích em, bố em cũng càng yêu em hơn."
Thi Phong vỗ nhẹ lưng Mạc Nam Kiêu, "Nếu đồng ý, em hãy gật đầu, được không?"
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, dựa đầu vào bụng Thi Phong.
Mạc Nam Kiêu rất ít nói chuyện, nhưng cậu lại hiểu gần hết những điều mà người xung quanh nói.
Không có vấn đề gì về khả năng nhận thức.
Thi Phong luôn cố gắng tìm đề tài nói chuyện với Mạc Nam Kiêu, Mạc Nghịch ngồi cạnh, không có chút xíu cảm giác tồn tại.
Anh nhìn chằm chằm bàn tay khoác lên lưng Mạc Nam Kiêu của Thi Phong, tưởng tượng bàn tay đó đang đặt trên lưng mình.
***
Rất nhanh đến giờ nghỉ trưa. Thi Phong chuẩn bị gọi cơm ngoài, trước khi gọi, cô hỏi Mạc Nghịch: "Anh ăn cơm trưa ở đây không?"
Mạc Nghịch: "… Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!