Biểu cảm của Mạc Nghịch khi nói câu này rất nghiêm túc, ánh mắt đầy vẻ áy náy khiến Thi Phong mềm lòng.
Cô có thể hiểu khi Mạc Nghịch nhắc đến việc cô "chảy máu" là có ý gì, đêm hôm hai người xảy ra quan hệ, cô chảy máu, đêm khi sinh Nam Kiêu, cô cũng chảy máu.
Đến bây giờ Thi Phong vẫn còn nhớ cảm giác đau đớn ấy.
"Được, tôi tha thứ cho anh."
Thi Phong nói, "Sau này không cần xin lỗi tôi nữa."
Mạc Nghịch nói: "Nam Kiêu rất thích em."
Thi Phong cười: "Tôi biết."
Mạc Nghịch: "Anh cũng vậy."
Thi Phong: "…"
Thấy Thi Phong không đáp lại, Mạc Nghịch lặp lại lời vừa rồi lần nữa.
Anh nói: "Anh cũng thích em như Nam Kiêu thích em."
Đây là lần đầu tiên Mạc Nghịch bộc lộ rõ tình cảm của mình như vậy.
Vài lần lấp lửng trước kia, Thi Phong còn có thể vờ vờ vịt vịt với anh.
Nhưng lần này… Đúng là tránh không nổi.
Thi Phong nhìn Mạc Nghịch một lát, hít một hơi chuẩn bị, nói với anh: "Tôi sẽ không bỏ mặc anh."
Mạc Nghịch ngồi dậy từ bụng cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Cho đến khi anh chết."
"Tôi sẽ chữa cho anh."
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Em đồng ý ư?"
Thi Phong trịnh trọng gật đầu, "Tôi đồng ý."
Mạc Nghịch ôm chặt lấy cô, dùng môi chặn môi cô lại.
***
Đầu Thi Phong đang nóng lên, gió đêm Tây Bắc cũng không khiến cô tỉnh táo lại.
Cũng có lẽ vì đã buông thả từ trước đó nên không có lí do gì để cự tuyệt Mạc Nghịch.
Bọn họ như diêm và giấy nhám, một khi gặp nhau sẽ không ngăn được lực ma sát rồi bốc cháy.
Lâu hơn cái đêm sáu năm trước, vui vẻ hơn cái đêm sáu năm trước, mỗi tế bào cơ thể như kêu gào, mỗi lỗ chân lông đều mở ra, để gió gột rửa.
Tứ chi và đại não đều nóng bừng, thậm chí như muốn bốc cháy.
…
2.30 rạng sáng, Thi Phong rời giường, khoác một tấm chăn mỏng đi ra ban công.
Lúc đi ngang qua, cô còn tiện tay cầm lấy bật lửa và hộp thuốc của Mạc Nghịch.
Kích thích qua đi, con người sẽ cảm thấy trống trải đến kì lạ, sẽ thấy rất mất mát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!