Những ngôi sao và ca sĩ bị người khác vây quanh là điều rất bình thường, vì họ là những người sinh ra vì ngành giải trí.
Nhưng họa sĩ lại hoàn toàn khác, có lẽ họa sĩ sinh ra là vì các tác phẩm.
Đây không phải lần đầu tiên Mạc Nghịch bị vây quanh, trước kia, chỉ cần tham gia các hoạt động thì sẽ có tình trạng như hôm nay.
Trước giờ anh không hề thích cảm giác bị người khác vây quanh như thế này.
Giống như những lần trước, anh không nói gì, đẩy luôn đám người sang một bên, bước ra ngoài.
Mạc Nghịch đi đến bên cạnh Thi Phong, kéo tay cô: "Về."
Thi Phong nhìn lướt qua đám đông phía sau: "Anh không nói gì với fan của mình à? Tôi thấy hình như họ chờ ở đây rất lâu rồi."
Mạc Nghịch: "Không."
Thi Phong và Mạc Nghịch được người tài xế đưa họ đi lúc ra khỏi khách sạn chở về.
***
Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu sáng khắp căn phòng, tạo ra cảm giác ấm áp.
Chiếc giường lớn màu trắng được ngọn đèn chiếu rọi cũng tỏa vầng sáng ấm áp. Lúc này, Thi Phong lại nhớ đến Mạc Nam Kiêu.
Nếu một nhà ba người ngủ trên chiếc giường lớn này, hẳn là sẽ ấm lắm nhỉ?
Thi Phong còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc giường, bỗng có một đôi tay vòng quanh eo cô.
"… Mạc Nghịch?" Thi Phong thăm dò.
Mạc Nghịch đáp: "Ừ."
Thi Phong hỏi anh: "Tự nhiên tôi nhớ Nam Kiêu quá. Khi nào chúng ta về?"
Mạc Nghịch buông Thi Phong ra, bước đến trước mặt cô từ bên trái.
Anh đưa tay ra vuốt cổ cô, ngón trỏ mơn man theo động mạch cảnh của cô.
Ánh mắt của anh vẫn luôn rực lửa như thế, "Nếu là anh thì sao."
Thi Phong không hiểu: "… Cái gì?"
Mạc Nghịch nói: "Em rất thích Nam Kiêu."
Thi Phong: "Phải, tôi rất thích Nam Kiêu. Dù không có mối quan hệ đó, tôi vẫn sẽ thích Nam Kiêu. Nam Kiêu là đứa trẻ đáng yêu nhất tôi từng thấy."
Mạc Nghịch: "Ừ. Chân em cũng là đôi chân đẹp nhất anh từng thấy."
Thi Phong: "…"
Cô theo bản năng cúi xuống nhìn chân của mình.
Đẹp à? Sao trước kia cô không nhận ra nhỉ.
Cô không có tẹo kiến thức gì liên quan đến tỉ lệ cơ thể người, từ bé đến lớn cũng không có ai khen chân cô đẹp cả.
Cùng lắm là nói một câu "Cô cao quá" thôi.
Nhìn xong, Thi Phong cười nói cảm ơn với Mạc Nghịch: "À, cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!