Lúc Thi Phong nhận cuộc gọi của Mạc Nghịch là lúc vừa ra khỏi phòng khám tâm lí của Lâm Tăng, đang chuần bị đến ga tàu điện ngầm.
Lời cầu cứu qua ống nghe át hết mọi giác quan của Thi Phong.
Cô hít sâu, sau đó hỏi Mạc Nghịch: "Anh ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói của Thi Phong, cảm xúc của Mạc Nghịch hơi dịu đi, anh nói: "Bệnh viện lần trước. Sân thượng."
"Được, tôi biết rồi."
Thi Phong đáp xong bèn vội vã cúp điện thoại, chạy đến ga tàu điện ngầm khác.
…
Mạc Nghịch ném di động sang một bên, đưa tay xoa trán không ngừng, vẻ mặt đau khổ.
Không nghe thấy tiếng của Thi Phong, anh sẽ khó chịu.
Trong óc như có cái gì nổ tung, trước mắt trắng xóa, bên tai lại vang lên giọng nói đáng ghét kia.
"Mày nghĩ cô ấy sẽ đến chắc? Cô ấy sẽ không cứu mày, đương nhiên, cũng không nhớ mày."
"Mày là đồ vô dụng, đến người mình yêu cũng không giữ được."
Một câu rồi lại một câu, Mạc Nghịch càng không muốn nghe, nó càng nói to hơn.
Cuối cùng Mạc Nghịch nắm ngửa trên sàn bê tông, mặt bê tông thô ráp làm xước da anh.
Trong cơn đau không dứt, anh vẫn không luôn miệng gọi tên Thi Phong.
***
Nửa tiếng sau Thi Phong mới chạy tới bệnh viện, lúc cô đến sân thượng, liếc mắt một cái là thấy Mạc Nghịch đang nằm trên đất.
"Bây giờ anh thấy thế nào?"
Thi Phong vừa túm lấy tay Mạc Nghịch vừa dịu dàng hỏi tình trạng của anh.
Cô vẫn luôn nhớ rõ trách nhiệm của mình —— bác sĩ tâm lí của anh.
Nghe thấy giọng nói của Thi Phong, Mạc Nghịch mở choàng mắt. Vừa mở mắt là thấy khuôn mặt của Thi Phong.
Tay Mạc Nghịch giữ chặt gáy cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Thi Phong bị ép đối diện với anh, không khí nháy mắt liền thay đổi.
"Cứu anh." Mặt Mạc Nghịch áp lên mặt của cô, giọng đầy khổ sở: "Thi Phong, cứu anh."
Tim Thi Phong đập rất nhanh.
Cô điều chỉnh nhịp thở của mình, dịu dàng an ủi: "Được, tôi cứu anh, chúng ta đứng lên trước đã."
Mạc Nghịch gật gật đầu, buông cô ra đứng lên.
Thi Phong đứng lên cùng Mạc Nghịch, đi đến trước mặt anh, "Anh thấy thế nào? Có phải giọng nói kia lại xuất hiện không?"
Mạc Nghịch nói: "Em ở đây, nó sẽ không đến."
Nghe Mạc Nghịch nói vậy, Thi Phong không kìm được cau mày, "Đây là tác dụng tâm lí của anh. Có lẽ sự thật không khoa trương như vậy, cõ lẽ anh…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!