Chương 13: (Vô Đề)

Tiếng của Thi Vũ làm Thi Phong và Mạc Nghịch như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Thi Phong dùng hết sức bình sinh tránh ra khỏi lòng Mạc Nghịch, sau đó theo Thi Vũ về phòng ngủ, để lại Mạc Nghịch đứng một mình trong phòng khách.

Toàn bộ quá trình, Thi Vũ đều nhìn Thi Phong bằng ánh mắt hóng chuyện, lúc trở lại phòng ngủ, lập tức bắt đầu quấn lấy Thi Phong hỏi không dứt miệng.

"Chị, chuyện lúc nãy là sao? Có phải em làm hỏng chuyện quan trọng của hai người không?"

Lúc hỏi câu này, Thi Vũ căn bản không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Thi Phong.

Thi Phong không trả lời, cô nằm lên giường, trùm kín chăn qua đầu, ép mình bình tĩnh lại.

Cô không ngừng tự an ủi mình bằng lời khuyên của Lâm Tăng: Đúng vậy, chắc chắn cô sẽ không gặp lại được người ấy.

Người ấy gây ra quá nhiều đau khổ cho cô, chắc chắn cô sẽ không rung động với anh ta lần nữa.

Thi Phong tốn rất nhiều công sức mới ngủ được.

***

Tối đó Mạc Nghịch chỉ ngủ hơn ba tiếng.

Thời gian còn lại, anh đều cố gắng nhớ lại chuyện sáu năm trước.

Lúc đó, anh không nhìn được, cho nên chỉ nhớ rõ giọng nói của cô, cơ mà khi đó cô cũng rất ít nói chuyện…

Trong ấn tượng, lần cô nói nhiều nhất là đêm họ có quan hệ.

Hôm đó Mạc Nghịch phát bệnh, lúc hai người nửa đẩy nửa kéo đã xảy ra quan hệ, có thể là cô sợ hãi, khóc đến nứt gan nứt phổi.

Nhưng càng nghe thấy tiếng khóc của cô, Mạc Nghịch càng hưng phấn, động tác cũng càng lúc càng bừa bãi.

Đó là lần đầu tiên của cô bé đó, cô nói cô rất đau.

Đó cũng là lần đầu tiên của Mạc Nghịch.

Sau nửa đêm, Mạc Nghịch mới bắt đầu tỉnh táo hẳn.

Khi anh ý thức được mình vừa làm gì, căn bản không dám đối mặt cô.

Lúc đó, cô coi anh là chỗ dựa duy nhất trên thế giới này, anh lại vứt cô sang một bên.

Sáng sớm Thi Vũ bận bịu xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Thi Vũ tràn đầy sức sống, bình thường bữa sáng cũng do cô làm, cho nên bình thường khi Thi Phong rời giường là có thể ăn sáng luôn.

Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu cũng dậy rất sớm, rửa mặt xong, hai cha con cùng vào phòng bếp.

Thi Vũ vốn đang bận làm sandwich, nghe thấy tiếng động bèn quay lại nhìn lướt qua.

Cô cười hỏi Mạc Nam Kiêu: "Sandwich, thích không?"

Mạc Nam Kiêu không đáp lại, cậu nhích lại gần Mạc Nghịch một chút theo bản năng.

Thi Vũ biết tình trạng của Mạc Nam Kiêu nên cũng không thấy quá thất vọng.

Cô mang sandwich đặt lên bàn ăn, nói với Mạc Nghịch: "Thầy Mạc, mời dùng bữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!