Chương 11: (Vô Đề)

Thi Vũ cười hì hì, vỗ mạnh mấy phát vào tay Thi Phong.

"Chẳng phải là em đang nghĩ cho chị đấy sao, Moniki là nam thần đó. Củi khô bén lửa với anh ấy là việc bao nhiêu người tha thiết ước mơ đó!"

Thi Phong nhìn vẻ háo sắc của Thi Vũ, không nhịn được lườm một cái, "Là em tha thiết ước mơ chứ gì."

Thi Vũ tỏ vẻ bị đi guốc trong bụng, "Được, được, là em tha thiết ước mơ. Nhưng trong mắt nam thần chỉ có mỗi mình chị thôi."

Nói tới đây, Thi Vũ giơ tay chỉ vào Mạc Nghịch đang đứng sau lưng Thi Phong.

Mạc Nghịch chỉ nghe thấy bốn chữ "tha thiết ước mơ", anh nhìn lướt qua Thi Vũ, mỉm cười với cô.

Thi Vũ ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch, háo sắc mất một lúc cũng không có phản ứng gì.

Thi Phong đứng bên cạnh vô cùng bất lực, cô giơ tay chọc chọc vào cánh tay Thi Vũ, Thi Vũ mới hoàn hồn.

Sau đó, Thi Vũ tự giới thiệu với Mạc Nghịch: "Xin chào, em là Thi Vũ. Là fan của anh."

Mạc Nghịch gật gật đầu với Thi Vũ, không đáp lại gì nhiều.

Mạc Nam Kiêu nhìn thấy Thi Phong bèn thả tay Mạc Nghịch ra, đi lên nắm chặt tay Thi Phong.

Thi Phong cảm thấy có một bàn tay mềm mềm nhỏ nhỏ nắm tay mình, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc Mạc Nam Kiêu cũng đang nhìn cô.

Thi Phong cười với Mạc Nam Kiêu, rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch.

"Chúng ta vào được chưa?"

Mạc Nghịch gật đầu, "Theo tôi."

***

Từ lúc nhìn thấy Mạc Nghịch, Thi Vũ bắt đầu nổi máu háo sắc, mắt chưa hề dời khỏi anh.

Dù sao là thần tượng mình hâm mộ nhiều năm, cuối cùng cũng thấy mặt, không kích động mới là lạ.

Tuy từ giờ đến lúc bắt đầu triển lãm còn một khoảng thời gian khá dài, nhưng trong sảnh đã có rất nhiều người.

Có thể thấy, Mạc Nghịch rất có tiếng tăm trong giới.

Vào không bao lâu, Mạc Nghịch đã bị nhân viên công tác gọi đi.

Anh vốn muốn dẫn Mạc Nam Kiêu theo rồi nhờ nhân viên công tác chăm sóc, nhưng Mạc Nam Kiêu chết sống không chịu buông tay Thi Phong ra.

Thi Phong thấy đứa bé như vậy cũng không đành lòng đẩy cậu ra.

Vì thế, cô nói với Mạc Nghịch: "Để tôi trông Nam Kiêu cho. Dù sao tôi cũng không biết thưởng thức tranh. Không sao cả."

Mạc Nghịch nói: "Có em."

Thi Phong không hiểu: "… Hả? Cái gì có tôi?"

Mạc Nghịch nói: "Trong tranh."

Thi Phong nửa hiểu nửa không gật đầu: "À."

Thi Vũ đứng cạnh nghe bọn họ nói chuyện, con tim kích động muốn rú lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!