Chương 99: Ngoại truyện

Edit+beta: LQNN203

Đêm ở quê nhà, Hứa Phương Phỉ đắm chìm trong nỗi tiếc thương về sự ra đi của ông ngoại, trằn trọc, gần như cả đêm không chợp mắt.

Nghe tiếng thở đều đều của người đàn ông bên cạnh, cô biết anh ngủ chập chờn, sợ đánh thức anh nên mặc áo khoác, cầm điện thoại trên tủ đầu giường xuống giường, nhẹ bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.

Phòng khách của nhà tổ ở nông thôn thực chất không được gọi là "phòng khách" theo cách nói của người địa phương mà được gọi là phòng chính.

Bởi vì vừa mới tổ chức tang lễ, trong nhà nến trắng còn chưa dập tắt, trong đêm lập lòe ánh lửa, trở thành nguồn sáng trong bóng tối.

Hứa Phương Phỉ ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh tủ TV, suy nghĩ một lúc rồi bật màn hình điện thoại lên.

Cô lúc này đang chán nản, đột nhiên muốn trò chuyện với Dương Lộ. Thế là mở WeChat, tìm hộp thoại trò chuyện với Dương Lộ, do dự cẩn thận gõ vài chữ: Cậu ngủ chưa?

Sau đó nhấp vào "Gửi".

Khóe mắt liếc nhìn thời gian phía trên màn hình điện thoại, đã một giờ rưỡi sáng.

Hứa Phương Phỉ có chút thất vọng thở dài, đoán chừng lúc này Dương Lộ hẳn là đã ngủ, có lẽ phải đến sáng mai mới trả lời mình. Vì vậy cô định tắt WeChat và lướt các video ngắn để chuyển hướng sự chú ý.

Thật không ngờ, vừa xem xong một đoạn video ngắn về thú cưng dễ thương, WeChat đã vang lên tiếng ding ding.

Mắt Hứa Phương Phỉ khẽ lóe lên, cô nhấp vào.

Dương Lộ: Vẫn chưa. Chuyện gì vậy?

Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày: Muộn như vậy còn trả lời mình, cậu lại chơi game với Hứa Tĩnh à?

Dương Lộ: Hứ, mới không phải, mình là cú đêm, còn Hứa Tĩnh thì không. Cậu không biết thói quen của quân nhân các cậu nghiêm ngặt và đều đặn như thế nào sao?

Dương Lộ: Mình làm thêm giờ, vừa trở về nhà thuê.

Hứa Phương Phỉ: Ôi trời, ông chủ của cậu bóc lột thật chứ. Tăng ca muộn như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?

Dương Lộ: Ông chủ của tụi mình không liên quan gì nhiều, Bắc Kinh vốn đã rắc rối, ngành truyền thông mới của tụi mình lại càng rắc rối hơn. Đừng trách mình tan làm muộn, lúc mình về, nhiều tầng của tòa nhà văn phòng tụi mình vẫn sáng đèn, không phải nói quá đâu. Hứa Phương Phỉ ôm chị em vất vả của cậu đi.

Hứa Phương Phỉ: Ôm chị em vất vả.

Dương Lộ: Bình thường cậu ngủ sớm dậy sớm, sao hôm nay lại thức khuya như vậy, không phải là do làm thêm giờ nữa chứ?

"..." Ở bên kia màn hình, Hứa Phương Phỉ nhìn tin nhắn do bạn mình gửi đến, im lặng một lúc rồi hít một hơi thật sâu rồi trả lời: Ông ngoại mình qua đời, mới được chôn cất hôm nay. Mình và Trịnh Tây Dã còn có mẹ đang ở nhà cũ của mẹ mình dưới quê.

Dương Lộ rõ ràng vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Ở đầu hộp thoại cứ báo "Đối phương đang nhập" nhưng một lúc lâu vẫn không có phản hồi.

Phải mất cả phút để tin nhắn mới xuất hiện.

Dương Lộ: Ôm ôm ôm.

Dương Lộ: Có Trịnh Tây Dã ở cùng với cậu cũng tốt. Ông bà ngoại đoàn tụ, ôm bảo bối chia buồn nè.

Trong mắt Hứa Phương Phỉ có sương mù, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, đáp: Không sao, mình đã bình tĩnh rồi. Chỉ là đêm mình không ngủ được, đột nhiên muốn nói chuyện với cậu.

Dương Lộ: Trò chuyện nhé, dù sao mình cũng không buồn ngủ, thậm chí còn định sẽ xem hai tập phim truyền hình trước khi đi ngủ.

Hứa Phương Phỉ: Hôm sau cậu không đi làm sao?

Dương Lộ: Tăng ca muộn như vậy, ông chủ cho tụi mình nghỉ cả buổi sáng.

Hai người bạn thân tán gẫu một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!