Chương 98: Ngoại truyện

Edit+beta: LQNN203

Năm thứ hai sau ngày cưới, Hứa Phương Phỉ đã vượt qua tuyển chọn của Lang Nha và trở thành một thành viên của lữ đoàn Lang Nha như cô mong muốn.

Sau khi biết tin, cô vừa vui vừa buồn.

Kể từ khi Hứa Phương Phỉ vào Sở 17, cô rất hòa thuận với các đồng nghiệp của mình và mọi người đều chăm sóc em gái út là cô rất tốt. Nghe nói cô đã vào Lang Nha và sẽ ở lại Tấn Châu làm việc trong tương lai, các đồng nghiệp đều mừng cho cô, thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc chia tay quy mô nhỏ cho cô tại nhà ăn của đơn vị.

Hứa Phương Phỉ không nghĩ cô là người đa cảm, nhưng bữa tiệc chia tay này vẫn khiến cô khóc.

Cô ôm tạm biệt các đồng nghiệp, sau đó bắt đầu làm các thủ tục khác nhau.

Đầu tháng Mười một, Hứa Phương Phỉ dọn sạch ký túc xá của cô ở Sở 17, thu dọn hành lý và gửi đến Tấn Châu.

Đêm trước khi đi Tấn Châu, cô nằm lần cuối trên chiếc giường đơn trong ký túc xá, gọi video với Trịnh Tây Dã.

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói với cô: "Vân Thành và Tấn Châu ở rất xa, thu dọn mọi thứ cố gắng đừng bỏ sót thứ gì."

Hứa Phương Phỉ gật đầu, cười đáp: "Chồng đừng lo, em đã thu dọn xong rồi. Em đã kiểm tra thời gian giao hành lý và gói hàng, là ngày mai, đến giờ anh cứ đến lấy cho em."

Cô gái nhỏ này từ nhỏ đã là một người tỉ mỉ, ở trong trường quân đội đã được tôi luyện mấy năm nên bây giờ rất ít khi mắc sai lầm. Trịnh Tây Dã hiểu tính cách của cô, nhưng trong nhiều năm, anh luôn chăm sóc thế hệ trẻ là cô như một người cha, việc quan tâm và nhắc nhở cô đã trở thành thói quen, không phải anh lo lắng mà là anh quá quan tâm.

Sau khi nghe Hứa Phương Phỉ nói, khuôn mặt của Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh, anh nói: "Nhớ gửi cho anh số chuyển phát nhanh."

"Ồ, được ạ." Ngay khi anh nhắc nhở cô, Hứa Phương Phỉ đã hiểu ra, và nhanh chóng kéo applet vận chuyển trong WeChat xuống, tìm thấy hành lý và phiếu gửi bưu kiện của cô, sao chép số theo dõi, dán nó và gửi đi.

Sau khi gửi, cô nhếch lên một đường cong ngọt ngào ở khóe miệng, nói: "Em gửi rồi."

Trịnh Tây Dã rũ mắt xuống, di chuyển ngón tay vài lần, xác nhận rồi khẽ gật đầu: "Anh nhận được rồi."

Hai tay cầm điện thoại di động, Hứa Phương Phỉ nhìn người đàn ông trong video, đột nhiên thở dài: "Em vất vả lâu như vậy mới tới được đơn vị của anh, đột nhiên giấc mộng thành sự thật, thật giống như là mơ."

Trịnh Tây Dã thản nhiên cười, nhướng mi nhìn cô rồi đáp: "Đừng vui quá sớm. Nhiệm vụ huấn luyện ở đây rất nặng nề, sáu tháng kiểm tra đánh giá một lần, nếu không đạt tiêu chuẩn hai lần, em sẽ bị sa thải. Rất mệt."

Hứa Phương Phỉ nheo mắt lại, cố ý đùa giỡn với anh: "Trịnh đội, em là vợ của anh, nếu như hai lần không đạt tiêu chuẩn, anh thật sự sẽ đuổi em đi sao?"

Trịnh Tây Dã lười biếng trả lời: "Đó là điều chắc chắn."

Trịnh Tây Dã: "Em không biết anh có biệt danh là Diêm La mặt sắt sao, cho nên anh sẽ không phân biệt, đối xử bình đẳng với mọi người."

Hứa Phương Phỉ phá lên cười.

Trịnh Tây Dã khẽ nhướng mày: "Làm sao, muốn đi cửa sau để người đàn ông của em thả nước cho em sao?"

Hứa Phương Phỉ không giả tội nghiệp với anh nữa, hất cằm lên, đắc ý nói: "Em chỉ tùy tiện nói đùa với anh thôi, anh cho rằng em c ần sao?"

Hai người trò chuyện một lúc.

Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ đi vào phòng tắm, nhìn quanh phòng sau khi đi ra, xúc động nói: "Thành thật mà nói, em đã rất hạnh phúc và học được rất nhiều điều trong những năm ở Sở 17. Bây giờ rời đi như thế này, không biết khi nào mới có thể trở lại."

Trịnh Tây Dã: "Không tránh được."

Hứa Phương Phỉ thở dài, chậm rãi gật đầu, không nói gì.

Đôi mắt của Trịnh Tây Dã dịu dàng và trầm lặng, dịu dàng nhìn cô. Một lúc sau, anh mở miệng nói: "Bé con."

Hứa Phương Phỉ: "Vâng?"

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: "Cuộc đời của một người thực sự giống như đi một chuyến tàu đến một nơi xa xôi. Trên đường đi, có những người sẽ lên tàu, có những người sẽ dừng lại ở nhà ga, không ai có thể ở bên cạnh em mãi mãi. Em trưởng thành rồi, từ từ học cách bình tĩnh chấp nhận chia ly."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!