Chương 97: Ngoại truyện

Edit+beta: LQNN203

Tháng Mười có bảy ngày nghỉ lễ Quốc khánh. Vào đêm trước ngày lễ, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đã gọi video để thảo luận sẽ trải qua kỳ nghỉ lễ Quốc khánh như thế nào.

Hứa Phương Phỉ chưa bao giờ rời khỏi nhà trước khi học đại học, nhưng bây giờ cô ở lại Vân Thành để làm việc, cô rất nhớ mẹ và ông của mình. Những năm trước, mỗi kỳ nghỉ dài bảy ngày, Hứa Phương Phỉ không có ngoại lệ, đều sẽ về Lăng Thành thăm hai vị trưởng bối.

Vì vậy, khi cô gái hỏi "đón kỳ nghỉ Quốc khánh như thế nào" trên video, Trịnh Tây Dã đang ở Tấn Châu đã tỏ ra khá bất ngờ.

Anh nói: "Năm nay em không muốn về nhà sao?"

Trên mặt Hứa Phương Phỉ lộ ra một chút đau khổ, thở dài nói: "Em cũng muốn về, nhưng hôm qua mẹ gọi điện thoại cho em nói bố của bác gái em đã qua đời, tang lễ sẽ kéo dài bảy ngày, trùng với dịp Quốc khánh. Mẹ đang bận giúp đỡ gia đình bác gái, bảo em không cần về."

Trịnh Tây Dã hiểu ra, gật đầu, hỏi cô: "Vậy em có nơi nào muốn đi không?"

Hai tay Hứa Phương Phỉ chống cằm, suy nghĩ một chút, trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng, nói: "Đúng rồi, đám cưới lâu như vậy rồi, chúng ta vẫn chưa mời vợ chồng chị Hề Hề ăn cơm. Hay là tranh thủ Quốc khánh này mời họ đi anh."

Trịnh Tây Dã nói: "Được."

Hứa Phương Phỉ mỉm cười, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Nhân tiện, cũng mời chị Duy Duy và chị Niệm Sơ luôn."

Trịnh Tây Dã trong video mỉm cười, nghi hoặc hỏi: "Sao đột nhiên em muốn gọi thêm hai người họ?"

Hứa Phương Phỉ dang tay ra và nói: "Không phải tụi em thường trò chuyện trên WeChat sao. Trước đây em có nghe Niệm Sơ và Duy Duy nói anh Lệ và Thẩm Tịch đều đi công tác. Một người đi ba tuần, người còn lại thì hai tháng. Họ như những đứa trẻ bị bỏ lại, suốt ngày khóc lóc ríu rít trong nhóm. Em nghĩ sao chúng ta không cùng nhau ra ngoài tụ tập, chơi đùa đánh lạc hướng sự chú ý của họ."

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã uể oải dựa lưng vào ghế, nói đầy ẩn ý: "Đồng chí Tiểu Hứa, hãy nhìn bạn bè của em đi, xa chồng một thời gian là họ cảm thấy buồn. Lại nhìn em xem, sống xa anh mỗi người một nơi mà không thấy em thế nào, em không cảm thấy mình nên ngẫm lại bản thân mình sao."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ suýt nữa muốn trợn tròn mắt, thầm nghĩ, vị này đủ rồi đó, tại sao mọi chuyện đều có thể liên quan đến hai người bọn họ.

Cô không nói nên lời trong vài giây, khuôn mặt trắng nõn nóng bừng, không khỏi thì thầm với anh: "Trịnh Tây Dã, sao anh càng ngày càng nhỏ nhen vậy? Em đã nới với anh là Lệ Đằng và Thẩm Tịch đang đi công tác, không liên quan gì đến chúng ta, anh có thể ngừng lan man được không?"

Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, trả lời cô: "Mấy tháng sau khi nghỉ kết hôn xong, lần nào anh cũng trở lại Vân Thành thăm em, cũng không thấy em đến Tấn Châu thăm anh được mấy lần."

Nghe điều này, Hứa Phương Phỉ gần như phát điên.

Cô mở to mắt, buột miệng nói: "Thôi đi sếp, chỉ cần cuối tuần anh và em không tăng ca, tối thứ Sáu nào mà anh không bay về tìm em, em cũng muốn đến tìm anh, nhưng anh phải cho em cơ hội thể hiện chứ."

Trịnh Tây Dã cười khẩy hai lần, nhướng mày nói: "Theo lời em nói cứ như anh quá bám em ấy."

Trò chuyện với người này thật sự rất mệt, mỗi câu nói đều là một cái bẫy, nếu không chú ý sẽ bị mắc kẹt trong đó.

Khi mới quen nhau với Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ không chắc lắm về chiến thuật của anh, cô thường xuyên bị chụp chiếc mũ nhỏ mà không rõ lý do, sau đó, tên khốn xinh đẹp này đương nhiên sẽ ăn sạch cô dưới danh nghĩa "đi tìm công lý cho mình".

Mỗi lần như vậy, Hứa Phương Phỉ sau đó vừa xấu hổ vừa tức giận, tìm anh nói lý lẽ, nhưng cô kém anh hơn nên đành ngậm ngùi ngậm đắng nuốt cay.

Bây giờ đã vài năm trôi qua, Hứa Phương Phỉ trở nên rất thận trọng, sẽ không bao giờ cho tên khốn này có bất kỳ cơ hội nào để viện cớ.

Cô khoanh hai tay trước ngực, chính trực phản bác: "Em không phải có ý đó, anh đừng chụp mũ cho em."

Trịnh Tây Dã bị bộ dạng cảnh giác và đề phòng của cô làm cho buồn cười, nhếch khóe môi nói: "Các em cứ tự mình bàn bạc chuyện Quốc khánh, khi nào quyết định thì nói cho anh biết, anh sẽ sắp xếp."

Hứa Phương Phỉ cong môi: "Được ạ."

Trịnh Tây Dã nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch điện thoại nữa, ngoan, đi ngủ sớm đi."

Hứa Phương Phỉ: "Ngủ ngon, chồng."

Sau khi nói chúc ngủ ngon, cô định cúp điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!