Chương 9: (Vô Đề)

Hỏi ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Hứa Phương Phỉ cũng phải kinh ngạc.

Hỏi xong, khuôn mặt thanh tú của cô lập tức đỏ bừng, lại cảm thấy xấu hổ.

Đứng cách xa mấy mét, sắc mặt 3206 không đổi.

Vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm của anh khiến đôi tai đỏ ửng của cô có chút kỳ lạ.

Bầu trời đêm đen kịt, gió nóng mùa hè không chút mát mẻ, tựa hồ mang theo quá nhiều phiền muộn, càng thêm nóng bức.

Cũng là vào lúc gió thổi qua, Hứa Phương Phỉ chợt phát hiện mình hỏi có chút thừa thãi.

Giả vờ là một cặp, không cần tiếp xúc thân thể thì thuyết phục thế nào, chưa kể chỉ nắm một chút là anh lập tức buông tay cô ngay khi bước vào thang máy.

Nghĩ đến đây, Hứa Phương Phỉ xấu hổ càng lộ rõ.

Hai má cô nóng bừng, không còn chấp nhất câu trả lời của câu hỏi, cô chỉ lịch sự vẫy tay với anh, vội vàng che đậy điều gì đó, nói: "Cảm ơn anh đã đưa em về, anh mau về đi, tạm biệt."

Trịnh Tây Dã không trả lời.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cô nhóc một lúc, anh nhìn đi chỗ khác.

Tài xế lái chiếc G lớn màu đen đỗ xe bên đường Hỉ Vượng, xuống xe, cung kính đứng trước cửa sau chờ đợi.

Thấy Trịnh Tây Dã đến gần, tài xế lập tức mở cửa cho anh.

Cánh tay tạm biệt của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng buông xuống.

Cô nhìn chiếc ô tô cao cấp không tì vết, không tương thích với khung cảnh đường phố đổ nát chật chội và ngoằn ngoèo xung quanh họ.

Cô nhìn 3206 cúi xuống và ngồi ở phía sau xe.

Bộ đồ đen của anh cùng màu với thân xe, như thể thuộc về nhau một cách tự nhiên.

Cô nhìn thấy tài xế đóng cửa lại, đôi mắt đen láy của 3206 ngồi ở ghế sau không đáy, nhìn chằm chằm vào cô một cách khó hiểu.

Không lâu sau, cửa sổ xe từ từ nâng lên, cuối cùng nhấn chìm khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông.

Ở một góc nào đó trong lòng, trong một khoảnh khắc nào đó dâng lên một chút thất vọng, nhưng chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn, ngắn đến nỗi Hứa Phương Phỉ còn chưa kịp phát hiện.

Chiếc G lớn màu đen bỏ đi.

Hứa Phương Phỉ nhìn chiếc xe chạy đi, rồi quay người đi về phía khu chung cư của cô.

Khi bước vào ngưỡng cửa, cô giậm chân, đèn cảm ứng bật sáng, cô đi loanh quanh một hồi, về nhà chào mẹ và ông ngoại rồi trở về phòng, đóng cửa phòng lại, ngồi vào bàn học và tiếp tục chống cằm ngẩn ngơ.

Cầm bút viết nguệch ngoạc vào giấy nháp.

Trong phòng riêng của KTV lúc trước, cô nghe thấy những người đó gọi 3206 là "Anh Ye", "A Ye"...

Dã ()? Dã ()? Dã ()*?

*Một chữ Dã nhưng có nhiều mặt chữ khác nhau, cả ba đều phát âm là "Ye" nên nghe sẽ không biết là chữ nào.

Tên na9 là Trịnh Tây Dã ( ), chữ Dã () ở đây nghĩa là phản nghịch, thô lỗ, hoang dã.

Hứa Phương Phỉ đang nghĩ ngợi lung tung, viết nguệch ngoạc trên giấy, cuối cùng viết hai chữ: A Dã ().Khi Trịnh Tây Dã trở lại KTV Kim Mạn Ba, trong phòng riêng có nhiều hơn một người so với khi anh rời đi.

Một người phụ nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!