Hai ngày sau ở trường, Hứa Phương Phỉ gặp lại Triệu Ích Dân.
Trên đầu giáo bá còn dán một miếng băng gạc, nhưng vẫn duy trì tư thế hung hăng như vậy, đồng phục học sinh xốc xếch, sau lưng có ba năm tên đàn em, hận không thể viết hai chữ "lưu manh" trực tiếp trên khuôn mặt mình.
Chỉ là hôm nay khác xưa.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Hứa Phương Phỉ, biểu cảm Triệu Ích Dân cứng đờ, khuôn mặt thay đổi, như thể cô là một loại virus ôn dịch gì, khiến hắn phải chịu một ký ức đau khổ khắc sâu, liếc nhìn cô một cái còn thấy lòng sợ hãi.
Triệu Ích Dân bực bội nhổ nước bọt xuống đất, vô thức đưa tay chạm vào vết thương trên đầu, sau đó chửi bới và thì thầm gì đó với người bên cạnh.
Nhóm người bỏ đi.
Dương Lộ sau lưng mừng rỡ hét lên, thấp giọng mắng: "Đáng đời đáng đời! Xem đức hạnh của cậu ta kìa, trên trán còn dán một miếng cao da chó lớn như vậy, bị đánh chứ gì! Cho tên ngu xuẩn ngày thường bắt nạt kẻ yếu này nếm mùi!"
Hứa Phương Phỉ không đáp lại, không muốn gây rắc rối, vì vậy cô nhanh chóng kéo Dương Lộ trở lại lớp học.Buổi tối tự học hôm nay khi Hứa Phương Phỉ về nhà, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm nồng của canh thịt.
Cô di chuyển mũi, lần theo mùi hương đi vào phòng bếp, vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ hầm sườn à?"
"Mắt cá chân của con bị bong gân, ông ngoại kêu mẹ mua hai khúc sườn về bồi bổ cho con." Kiều Tuệ Lan vừa nói vừa múc một bát lớn canh xương hầm từ trong nồi ra.
Hứa Phương Phỉ âm thầm lè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Chỉ là vết thương nhỏ trên da thịt, lại không tổn thương đến xương, cần gì phải bồi bổ khoa trương như vậy?"
Kiều Tuệ Lan chọc vào đầu cô, "Ông ngoại thương con còn gì, đi rửa tay đi."
Hứa Phương Phỉ mỉm cười gật đầu, sau khi rửa tay xong, cô lại ngồi vào bàn ăn gặm xương.
Đang cắn từng miếng nhỏ thì chợt nghe tiếng "bốp" nhẹ bên cạnh, đặt xuống một thứ gì đó.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Hóa ra là một chiếc điện thoại di động.
Hứa Phương Phỉ mở to mắt kinh ngạc, cô còn chưa kịp nói chuyện, Kiều Tuệ Lan ở bên cạnh đã lên tiếng trước.
Bà nhẹ nhàng nói: "Sau này nếu con tan học muộn hoặc gặp chuyện gì trên đường thì cứ gọi điện thoại cho mẹ, như vậy mẹ và ông ngoại ở nhà đỡ phải lo lắng."
Hứa Phương Phỉ do dự một lúc, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, cô muốn nói gì đó, muốn nói lại thôi.
Kiều Tuệ Lan nhìn thấy băn khoăn của con gái, tâm tư vừa chuyển, nhanh chóng nói: "À, đây là dì Trần cho mẹ.
Con biết dì Trần không? Chính là chủ cửa hàng bên cạnh cửa hàng của chúng ta, bán tượng Phật ấy.
Con trai bà ấy có tiền đồ, năm nay vừa đi làm liền đổi một cái mới cho bà ấy, hình như là Apple.
Thuận tiện đưa cho chúng ta chiếc điện thoại cũ này."
Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: "Thật sao ạ?"
"Ừ." Kiều Tuệ Lan cười nói.
Nghe vậy, gánh nặng trong lòng Hứa Phương Phỉ như trút được phần lớn, trên mặt lộ ra nụ cười, "Mẹ thay con cảm ơn dì Trần...! Không đúng.
Chờ đến cuối tuần, cuối tuần con sẽ đích thân cảm ơn dì ấy!"
Kiều Tuệ Lan thu vào đáy mắt niềm vui từ tận đáy lòng của Hứa Phương Phỉ, mũi bà chua xót, nhưng nụ cười vẫn như cũ, chạm vào má con gái mình, gật đầu với cô.
Kiều Tuệ Lan chu đáo chuẩn bị trước một thẻ điện thoại cho Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ rất vui khi có được chiếc điện thoại di động đầu tiên trong đời và không bận tâm đ ến bất cứ điều gì khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!