Chương 46: Ướt Át

Thời gian đóng băng, không khí cũng đột nhiên im lặng.

Hứa Phương Phỉ loạng choạng không thể ổn định cơ thể, ngã xuống và lao tới, cứ như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô lao vào vòng tay của Trịnh Tây Dã với tư thế cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn hôn lên chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.

Hứa Phương Phỉ: "."

Trịnh Tây Dã: "."

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cả hai bên đều không kịp phản ứng, đồng thời bị hóa đá.

Tích tắc, tích tắc, thời gian tích tắc trôi qua.

Giây thứ năm, cô gái nhỏ trong lòng người đàn ông rốt cuộc như trong mộng tỉnh lại.

Cô sợ ngây người cũng bị doạ cho choáng váng, nhanh chóng rút đầu lại, lùi lại ba bước cách người đàn ông một khoảng cách giao tiếp xã hội an toàn với tốc độ cực nhanh.

Sau khi đứng yên, Hứa Phương Phỉ ngẩng cổ nhìn Trịnh Tây Dã, đôi mắt to trừng tròn xòe, giơ tay phải lên che miệng, vẻ mặt đầy khó tin.

Trời ơi, trời ơi!

Vừa rồi cô đã làm gì với huấn luyện viên!!!

Hai đám mây đỏ nho nhỏ xinh đẹp bay lên mặt cô gái, Hứa Phương Phỉ mặt đỏ tai hồng, hai mắt đầy sao, xấu hổ suýt nữa thì ngất đi.

Hai người đối mặt, yên lặng nhìn nhau, bầu không khí thực sự rất khó xử.

Hứa Phương Phỉ cảm thấy cô nên nói gì đó.

Nhưng lúc này, cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ "Mình thế mà cưỡng hôn huấn luyện viên, mình quá cầm thú a a", đầu óc choáng váng, không khống chế được dây thanh quản phát ra âm thanh.

Cho nên đôi môi của cô gái mấp máy, đóng mở nhiều lần nhưng hoàn toàn không phát ra âm thanh nào.

Một lúc sau thì ngược lại, Trịnh Tây Dã ra tay trước.

Đầu tiên bóng tối dâng lên trong sâu thẳm đôi mắt đen láy của anh, anh nhìn thẳng vào cô, sau đó giơ tay lên, có chút không chắc chắn, dùng đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào làn da cằm mà cô đã hôn.

Cuối cùng, anh nhướng mày, bình tĩnh tự nhiên nói: "Em nói khuôn mặt tôi đẹp, nên dưỡng.

Đây là em kiến nghị tôi dưỡng như thế nào?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Lần này, không chỉ mặt, cổ và tai đỏ bừng, Hứa Phương Phỉ thậm chí còn co quắp ngón chân vì xấu hổ.

Cô một mặt xấu hổ, một mặt lại khóc không ra nước mắt, chân thành nói: "Vừa rồi em trượt chân không đứng vững, không phải cố ý hôn anh.

Xin lỗi huấn luyện viên."

Trịnh Tây Dã dời mắt khỏi mặt cô, nhìn nơi khác, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Xin lỗi cái gì.

Bị em hôn một cái, tôi cũng không có hại."

Hứa Phương Phỉ càng xấu hổ hơn khi nghe những lời đó.

Cô cúi đầu, gần như vùi đầu vào ngực, khẽ cắn môi không biết nên nói gì.

Sau đó nghe thấy mấy chữ yếu ớt vang trên đỉnh đầu: "Có va vào đâu không?"

Hứa Phương Phỉ lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!