Chương 44: Ngủ Với Tôi

Đôi mắt của Trịnh Tây Dã rõ ràng và thẳng thắn.

Sau khi nói xong, Hứa Phương Phỉ nhận thấy anh có ý ám chỉ, khuôn mặt trắng nõn nổi lên hai rặng mây đỏ, lúng túng cúi đầu xuống, yên lặng giao tầm mắt với anh.

Tất nhiên mấy người Trương Tử Ngạo thần kinh thô không nhận thấy bất kỳ sự khác thường nào giữa hai người họ.

Không chỉ vậy, Trương Tử Ngạo còn giơ ngón tay cái lên với huấn luyện viên, nói: "Đương nhiên có thể.

Tục ngữ có câu, tuổi tác không quan trọng, chiều cao không phải là khoảng cách.

Trịnh đội đúng là Trịnh đội, mục tiêu rất rõ ràng, ngưỡng mộ ngưỡng mộ."

Kết quả là.

Liên quan đến vấn đề "Đồng chí huấn luyện viên một phen tuổi còn chưa có bạn gái" kết thúc, trò chơi tiếp tục.

Ván thứ ba của trò thật hay thách, cái kéo do Hứa Phương Phỉ giơ ra đặc biệt bắt mắt trong một đống búa.

Cô im lặng thu tay lại thừa nhận: "Mình thua."

Đột nhiên, nam sinh ngồi bên cạnh Trương Tử Ngạo phát hiện ra một vấn đề, hỏi: "Trong trò chơi này, người thắng ở vòng đầu tiên sẽ hỏi người thua cuộc.

Nhưng năm người chúng ta đều là người chiến thắng ở vòng đầu tiên.

Ai sẽ đặt câu hỏi đây?"

Các thiếu niên liếc nhau, nhất thời đều lưỡng lự.

Trịnh Tây Dã đợi một lúc, thấy không ai lên tiếng nên muốn tự mình nhận việc.

Dù sao đám tân binh này cũng là nghé con mới sinh không sợ cọp, không biết tiết chế, gì cũng dám hỏi, cô gái nhỏ da mặt mỏng, anh sợ cô gặp câu hỏi khó mở miệng, sẽ xấu hổ.

Tuy nhiên, ngay khi đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã khẽ mấp máy đang định nói, một giây trước một giọng nói lanh lảnh vang lên, nói: "Để mình hỏi cho!"

Người nói chuyện là nam sinh ngồi bên cạnh Trương Tử Ngạo, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, khi cười hàm răng trắng bóng phản chiếu ánh sáng, giống như một tên ngốc bằng sắt.

Lời nói của Trịnh Tây Dã bị chặn lại, anh hắng giọng, không lên tiếng.

Hứa Phương Phỉ nhìn nam sinh có hàm răng trắng bóng, cong môi một cách thân thiện: "Cậu hỏi đi."

Nam sinh có hàm răng trắng quả thực là đại thẳng nam.

Cậu ta nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, không chút do dự mà thốt ra: "Hứa Phương Phỉ, cậu có thích ai không?"

Tuy rằng câu hỏi này có chút quá thẳng thừng, nhưng cũng đã chạm đến trái tim của tất cả những đồng chí nam có mặt tại đây.

Khi giọng nói của thiếu niên răng trắng vừa dứt, trong mắt các nam sinh lập tức sáng lên tò mò.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn bạn học mỹ nữ duy nhất, chờ cô trả lời.

Hứa Phương Phỉ sững sờ.

Cô đã từng chơi trò chơi này với Dương Lộ và những người khác, một nhóm thiếu niên thiếu nữ mới lớn, chuyện quan tâm vòng tới vòng lui chỉ có mấy chuyện, ai yêu thầm ai, ai thích ai.

Hứa Phương Phỉ hiểu rất rõ.

Cô có chút kinh ngạc chính là, các bạn học trường quân đội hoá ra cũng bát quái thực tế như vậy sao...

Chần chừ vài giây, trên mặt cô gái nổi lên hai đám mây đỏ xấu hổ, ấp úng hồi lâu mới cúi đầu thốt ra một câu như muỗi kêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!