Chương 39: Nuông Chiều

Edit+beta: LQNN203

Hai mắt Hứa Phương Phỉ nhất thời nhảy dựng, trên mặt cũng đỏ bừng.

Tim đập thình thịch, lạc nhịp, xấu hổ không nói nên lời.

Trước đây ở Lăng Thành, người đàn ông này luôn nói những lời khiến cô bối rối, vì sao hiện tại lấy lại thân phận, ngay cả quân phục quang minh thánh khiết cũng không ngăn được cái miệng trơn tru của anh?

Trời sinh là cô gái ngoan ngoãn lại thẹn thùng, không biết phải trả lời thế nào trước những nhận xét thẳng thắn, thậm chí quá rõ ràng như vậy.

Hứa Phương Phỉ lựa chọn quay đầu đi, hắng giọng nhìn trời nhìn đất, nhìn tòa nhà số 1 khu dạy học, giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng tên khốn bên cạnh thực sự khốn nạn.

Anh nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo khỏe mạnh của cô vài lần, đột nhiên lại lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh: "Tôi đang nói chuyện với em, sao em không trả lời tôi."

Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến muốn nổ tung, đầu chôn xuống.

"Sao mặt em càng ngày càng đỏ vậy?" Trịnh Tây Dã nhìn gò má Hứa Phương Phỉ, vết đỏ ngày càng đậm hơn, giữa mày nhăn lại, theo bản năng anh áp mu bàn tay lên trán cô, tự nhủ: "Vừa uống thuốc hạ sốt, nhiệt độ rõ ràng không có tăng lên..."

Lòng bàn tay của người đàn ông hơi mát, lòng bàn tay và ngón tay được bao phủ bởi một lớp mỏng nhưng chai, chạm vào làn da nóng bỏng của Hứa Phương Phỉ, nhiệt độ tương phản trên da quá mạnh khiến cô khẽ run lên.

Hứa Phương Phỉ: "!"

Toàn bộ đầu của Hứa Phương Phỉ gần như chín muồi.

Khi anh chạm vào cô, cô sững người một lúc, sau đó co cổ lại như thể bị bỏng để tránh, cắn nhẹ vào môi.

Lông mày Trịnh Tây Dã cũng càng ngày càng nhíu chặt, lo lắng cho cô, anh hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái sao, quay lại để bác sĩ kiểm tra cho em."

Lần này, Hứa Phương Phỉ không thể chịu đựng được nữa.

Cô lắc đầu nhìn anh, đỏ mặt khiển trách: "Em không khó chịu gì cả.

Em chỉ ngại ngùng xấu hổ thôi.

Trịnh Tây Dã, anh có phải đồ ngốc không?"

Trịnh Tây Dã: "."

Xung quanh không khí ngưng tụ trong ánh ban mai, bầu không khí vi diệu.

Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm không nói, lông mày hơi nhướng lên.

Còn Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái cây treo cổ tự tử.

May mắn điều khiến cô nghẹt thở, bối rối rất nhanh đã bị cắt ngang

- một bóng người cao lớn phía trước bước nhanh dọc theo đại lộ, đi thẳng đến hướng mà Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đang đứng.

"A Dã." Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Nghe thấy tiếng Hứa Phương Phỉ ngước mắt lên.

Người đến thân hình cao thẳng, không giống như hầu hết những người trong trường quân đội mặc đồng phục huấn luyện, anh ta mặc đồng phục màu xanh đậm.

Dưới vành mũ quân đội là khuôn mặt trẻ trung, đeo một cặp kính không gọng, tuấn tú tao nhã, lộ ra khí chất công chức cổ xưa, ôn hòa trong sạch, như trời kéo mây bay.

Nhìn thấy sĩ quan trẻ tuổi này, khuôn mặt của Trịnh Tây Dã luôn lạnh lùng, biểu cảm của anh không thay đổi nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!