Chương 32: Tôi Họ Trịnh Tên Trịnh Tây Dã

Edit+beta: LQNN203

Sau kỳ thi đại học, bữa tiệc tri ân thầy cô là điều bắt buộc phải có của mỗi lớp tốt nghiệp.

Bữa tiệc tri ân của lớp 12-1 sẽ được tổ chức vào buổi tối ba ngày sau.

"Ồ, nói dễ nghe thì gọi là tiệc tri ân thầy cô, không phải là tiệc chia tay sao?"

Nghe điện thoại, Dương Lộ buồn bã thở dài, không giấu nổi tiếc nuối, nói: "Hứa Phương Phỉ, mình buồn quá, buổi sinh hoạt lớp cuối cùng mình cũng không về được."

Đang nói, cô ấy đột nhiên dừng lại, trong đầu chợt nghĩ: "Nếu không mình lập tức đặt vé lén trở về?"

"Phì." Hứa Phương Phỉ phụt cười một tiếng, đem điện thoại kẹp ở trên vai, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái váy sơ mi màu sáng, không nói gì: "Hai tiếng nữa là bắt đầu tiệc tri ân, đừng nói là bay, ngay cả cậu ngồi tên lửa lên mặt trăng cũng không kịp."

Bả vai Dương Lộ đột nhiên trùng xuống, thê lương nói: "Đúng vậy."

"Được rồi, đừng buồn." Hứa Phương Phỉ kiên nhẫn mềm mỏng dỗ dành: "Ngoan ngoãn ở lại Vân Thành, chuẩn bị cho tháng sau cậu thi IELTS, biết chưa."

"OKK." Sau khi Dương Lộ trả lời, một loạt âm thanh ồn ào đột nhiên vang lên.

Dương Lộ cầm điện thoại cách vài centimet, trò chuyện với những người khác vài câu rồi nói: "Mình có việc phải làm, tạm thời không nói chuyện với cậu nữa."

"Vậy cúp máy." Hứa Phương Phỉ nói: "Mình cũng đi thay quần áo."

Vừa định cúp máy, đầu dây bên kia đột nhiên lại nhỏ giọng nói: "Này! Đợi đã!"

Hứa Phương Phỉ nghi ngờ, lại đưa tai lại gần điện thoại: "Hả?"

Dương Lộ ấp úng, lời nói của cô ấy lấp lửng, nửa ngày cũng không nói gì.

Bây giờ Hứa Phương Phỉ rất ngạc nhiên.

Dương Lộ luôn là người thẳng tính, nói một là một hai là hai, hiếm khi e ngại và vướng bận như thế này.

Cô hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Dương Lộ bên kia im lặng mấy giây nữa.

Một lúc sau, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Trước đây các cậu đều chăm chú vào việc chuẩn bị cho kỳ thi, mình còn chưa kịp hỏi cậu...! Giang Nguyên có thi đại học không?"

"Giang Nguyên?" Hứa Phương Phỉ cau mày nhớ lại, nói: "Không có.

Cậu ấy học đến học kỳ hai liền bỏ học, nghe nói theo bố đến bên kia cảng buôn bán hàng tiểu ngạch rồi."

"À." Dương Lộ nhẹ giọng đáp.

Hứa Phương Phỉ lại hỏi: "Cậu vô cớ hỏi thăm Giang Nguyên làm gì?"

Dương Lộ tặc lưỡi, ho khan để che đậy, nói: "Chỉ, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi."

Mặc dù Hứa Phương Phỉ là một học sinh hàng đầu, tập trung vào việc học, nhưng con gái sinh ra đã rất nhạy cảm với một số thứ.

Cô từ thái độ của Dương Lộ cảm giác được một ít manh mối, suy nghĩ một chút, sau đó hơi giật mình: "Dương Lộ, cậu sẽ không có ý với Giang Nguyên..."

"Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn! Mình không có.

Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt." Dương Lộ tựa hồ bị doạ sợ, vội vàng phủ nhận, sau đó cắt đứt liên lạc.

Hứa Phương Phỉ giơ điện thoại di động lên, hai cánh tay buông thõng xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!