Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng và mềm mại, như cơn gió thổi qua những ngọn núi cằn cỗi.
Trong bóng đêm, Trịnh Tây Dã không nói chuyện, mà là chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng mà kiên định ôm lấy cô gái vào trong ngực.
Sau đó dần dần khoanh tay lại, lực từ nhẹ đến chặt, tựa hồ muốn cùng cô dung hợp.
Hứa Phương Phỉ ôm lấy eo nhỏ của Trịnh Tây Dã, đầu vùi vào ngực anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh rõ ràng như vậy.
Trên người anh có một mùi hương của rừng sau cơn mưa, sảng khoái và lành lạnh, rất dễ ngửi.
Loại hơi thở này nhè nhẹ từng đợt quấn lấy giữa hô hấp cô, khiến đầu óc cô đắm chìm.
Hứa Phương Phỉ vô thức nhắm mắt lại.
Màn đêm đen kịt, không biết đã qua bao lâu, có một con quạ kêu lên đánh thức tâm tư cô.
Hứa Phương Phỉ mở mắt, muộn màng nhận ra tư thế ôm nhau thân mật giữa hai người họ, thực sự quá mức ám muội.
Trong lòng nhất thời luống cuống, mặt đỏ bừng như lửa đốt.
Cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào, chỉ hoảng hốt buông lỏng hai cánh tay mảnh khảnh, chuẩn bị thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông.
Không ngờ, kéo khoảng cách còn chưa tới năm centimet, lực đạo trên eo cô siết chặt, anh đột ngột ôm lại cô.
"..." Hứa Phương Phỉ không ngờ tới, kinh ngạc chớp chớp mắt.
Cứ như vậy lại đập vào ngực anh.
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh, lại dùng sức ôm chặt cô gái trong lòng.
Đối phương quá cao, chênh lệch về chiều cao và hình thể dẫn đến bất lợi cố hữu, Hứa Phương Phỉ không thể thoát ra được, ngước mắt lên, phát hiện cằm Trịnh Tây Dã góc cạnh rõ ràng khẽ chạm vào đỉnh đầu cô.
Eo trái phải đều bị bàn tay to lớn của anh bao vây, bầu trời trên đầu cũng bị bao phủ, anh vây cô khắp mọi hướng, không chỗ nào có thể trốn thoát.
Bóng tối vốn đã đáng sợ, huống chi bây giờ còn trong tình huống thế này.
Hứa Phương Phỉ bối rối, cố gắng lên tiếng, gọi: "Trịnh Tây Dã..."
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp gọi tên đầy đủ của anh.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã rất sâu, tựa hồ không nghe thấy.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng buông tay, giải phóng gông cùm xiềng xích trên người cô.
Người đàn ông buông cô gái ra, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.
Cái ôm này bắt đầu từ cô và kết thúc từ anh, bắt đầu bằng sự tìm kiếm an ủi thuần túy, lại kết thúc bằng sự đấu tranh giữa linh hồn và d*c vọng.
Nghiện như vậy, khát như vậy, ý nghĩ xằng bậy như vậy, khát khao như vậy, Trịnh Tây Dã giữ kín như bưng, không thể cho ai biết.
Đôi khi sẽ nảy sinh một loại suy nghĩ kỳ lạ.
Khi anh gặp cô vào lúc này, anh không thể biết, rốt cuộc là món quà ông trời ban cho anh, hay là một sự trừng phạt.
Một cơn gió đêm nữa thổi qua.
Hứa Phương Phỉ cúi đầu, mặt còn đỏ bừng, không dám nhìn anh, thấp giọng ngập ngừng nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi em đột nhiên...! ôm anh."
Trịnh Tây Dã trả lời: "Không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!