Edit+beta: LQNN203
Trước rạng sáng ngày hôm sau, Trịnh Tây Dã trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là Võ Tứ Hải.
Người này cũng xem là một huyền thoại.
Nghe nói ông ta không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, lớn lên đi tu.
Tình cờ gặp được Tưởng Kiến Thành, được thuê làm vệ sĩ riêng với mức lương cao, đã làm việc mấy chục năm.
Trịnh Tây Dã gọi đầu bên kia: "Chú Võ."
"Cậu Dã." Chú Võ ngày thường rất kín tiếng, phong cách nói chuyện khá cá tính, có thể diễn đạt rõ ràng bằng ba từ thì không bao giờ nhiều thêm một dấu chấm câu, "Lão Tưởng đang đợi cậu ở lầu 3 quán trà Bốn Mùa phố Cửu Uyển, một mình cậu tới đây đi."
Trong một câu ngắn gọn, cả lý do và ý định đều không được nêu ra, không có đầu và cuối.
Nói xong, chú Võ tự mình cúp điện thoại.
Một âm báo bận rỗng phát ra từ ống nghe.
Trịnh Tây Dã cất điện thoại đi, lau mặt, nhặt chiếc áo thun ở phía sau ghế mặc vào, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Vừa xỏ giày vào, đã gặp Tưởng Chi Ngang đi ra ngoài xả lũ.
Tưởng Chi Ngang không thể mở mắt ra, vò đầu bứt tóc, hỏi: "Anh Dã, sớm như vậy anh đã có việc rồi hả?"
"Ừm."
Trịnh Tây Dã cũng không nhiều lời với anh ta, xoay người mở cửa, sải bước rời đi.Phố Cửu Uyển nằm ở phía đông Lăng Thành, không dài không ngắn, mấy chục mét, đường hẹp, hai bên là quán trà và nhà hàng.
Khách quen của nơi này hầu hết đều là các ông bà tuổi sáu mươi bảy mươi, có người xách lồ ng chim, có người cầm radio, ngâm nga kinh kịch, tần kịch, rung đùi đắc ý, thản nhiên bước vào quán trà, uống trà đánh cờ khoác lác, dễ dàng tận hưởng quang cảnh cả ngày.
Nơi ẩn náu của giới người già, người trẻ ít đặt chân đến.
Mới hơn sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng tỏ, phía đông vừa mới chuyển sang trắng xóa như bụng cá.
Trịnh Tây Dã lái xe đến phố Cửu Uyển, đỗ xe, mua một cốc sữa đậu nành và hai cái bánh bao ở tầng dưới của quán trà Bốn Mùa, sau đó vừa ăn bánh bao vừa không nhanh không chậm đi lên lầu.
Cái tên quán Trà Bốn Mùa nghe cũng hay, trà phường trà phường, nghe rất phong nhã.
Trên thực tế, nó là một quán mạt chược, tổng cộng có ba tầng, tầng một uống trà, tầng hai đánh bài, tầng ba là phòng mạt chược, cũng không tính là cao cấp.
Đừng nhìn lúc này còn sớm, quán trà đã náo nhiệt.
"Lật này! Thua rồi nhé!"
"Dì Lý, sao dì lại may mắn như vậy? Hôm trước dì đi chùa cảm ứng phúc khí à?"
"Tôi chỉ thu tiền mưa* thôi."
*Ý chỉ tiền khi không từ trên trời rơi xuống như mưa.
"Đánh nhỏ hơn đi? Nhé? Hai đồng lớn quá.
Chúng ta đổi thành một đồng có được không?"
...
Đi qua đại sảnh ồn ào của tầng hai, vừa mới đi lên tầng ba, liền nhìn thấy một người đàn ông ở đầu cầu thang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!