Chương 12: Làm Nũng

Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng biết tên của 3206.

Tên anh là Trịnh Tây Dã.

Sau khi cẩn thận ghi lại tất cả thông tin, cô đậy nắp bút lại, nhìn lên lần nữa, thấy người đàn ông vẫn đứng đó.

Trong cái nắng như thiêu như đốt, cửa hàng tiền giấy nhỏ và chật chội càng thêm ngột ngạt bởi cảm giác hiện diện quá mạnh mẽ của anh.

Tim Hứa Phương Phỉ đập lỡ một nhịp, cô lại hỏi: "Anh còn cần gì khác sao?"

Trịnh Tây Dã chậm rãi lắc đầu mà không rời mắt khỏi khuôn mặt Hứa Phương Phỉ.

Hứa Phương Phỉ tưởng anh không yên tâm nên nói: "Mẹ em đã đi đưa tang, em còn phải trông coi cửa hàng, tạm thời không thể rời đi.

Chờ mẹ về, em sẽ gửi vòng hoa qua ngay lập tức, sẽ không quên đâu."

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hứa Phương Phỉ nhanh chóng đóng cuốn sổ lại, đi theo sau anh, chu đáo tiễn anh ra cửa.

Không ngờ vào lúc này, một bóng người khác vụt qua trước mắt Hứa Phương Phỉ, trong nháy mắt lao vào cửa hàng.

Ban đầu cô không nhận ra, còn tưởng là khách mua hàng, nhìn kỹ thì thấy đối phương cao khoảng 1m7, giống một con khỉ gầy gò, mặc áo phông đen in hình đầu lâu trên đó, đeo quanh cổ một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình đầu lâu, cà lơ phất phơ không ra gì, chính là của Hứa Chí Kiệt.

Sắc mặt Hứa Phương Phỉ nhất thời trầm xuống, cô cau mày nói: "Anh tới làm gì?"

Hứa Chí Kiệt biết người em họ xinh đẹp này không muốn nhìn thấy mình, anh ta cũng không quan tâm.

Anh ta xoa xoa cái mũi, dùng đôi mắt lén lút nhìn chung quanh cửa hàng, hỏi: "Sao em lại ở chỗ này một mình, mẹ nhỏ đâu?"

"Ra ngoài rồi." Hứa Phương Phỉ nói, "Tìm mẹ em có chuyện gì?"

"Mẹ nhỏ không có ở đây, tìm em cũng giống như vậy." Hứa Chí Kiệt li3m mặt cười, xoa hai tay vào nhau, rất sủng nịnh: "Phỉ Phỉ, cho anh mượn 300 tệ đi, lần tới gặp anh sẽ trả lại cho em."

Hứa Phương Phỉ tức giận đến nín thở trong lồ ng ngực: "Hôm qua không phải mẹ em cho anh vay tiền rồi sao?"

Hứa Chí Kiệt không kiên nhẫn: "Chút tiền ít ỏi đó thì làm được gì?"

"Em không có tiền." Hứa Phương Phỉ hạ lệnh đuổi khách, "Anh đi đi."

"Đừng mà." Hứa Chí Kiệt nhíu mày, "Chúng ta là anh em họ, Phỉ Phỉ, em không thể tàn nhẫn như vậy, em muốn nhìn anh trai mình bị bọn đòi nợ đánh chết sao?"

Lòng Hứa Phương Phỉ cứng lại: "Anh bị đánh chết cũng đáng, hơn nữa em còn là học sinh, lấy đâu ra tiền cho anh?"

"Đừng gạt anh." Hứa Chí Kiệt nghiêng đầu liếc nhìn ngăn kéo bên cạnh bàn.

Hứa Phương Phỉ vô thức đóng chặt ngăn kéo chặn ánh mắt không có ý tốt của Hứa Chí Kiệt.

"Đừng tưởng anh không biết, mẹ em mỗi lần thu tiền đều cất vào trong ngăn kéo." Hứa Chí Kiệt cũng không chịu thua, cười đùa nói, "Phỉ Phỉ, chỉ ba trăm mà thôi, không phải anh không trả lại cho em.

Em không đưa cho anh cũng không sao, anh tự mình lấy..."

Hứa Chí Kiệt vừa nói vừa định đẩy Hứa Phương Phỉ, vươn tay mở ngăn kéo lấy tiền.

Hứa Phương Phỉ giật mình: "Nếu anh dám làm bậy em sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức."

Hứa Chí Kiệt không quan tâm Hứa Phương Phỉ có gọi cảnh sát hay không, anh ta vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, cố gắng kéo cô ra.

Nhưng mà đầu ngón tay vừa chạm vào làn da trắng như tuyết của thiếu nữ, còn chưa kịp dùng sức, một cỗ lực cường đại đột nhiên kẹp chặt bàn tay bẩn thỉu, dùng sức vặn ----

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!