Cho đến khi những núi hoang kia biến thành những ruộng bậc thang xanh um tươi tốt, phụ hoàng gửi hết phong thư này đến phong thư khác thúc giục ta hồi cung, ta biết ta đã cần trở về rồi.
Cữu cữu lại nói với ta, người không về kinh nữa, người muốn đi biên cương.
Người nói, nam tử chí tại bốn phương (11).
Ta biết không nên giữ người, cũng không thể giữ.
Đêm trước tiễn người rời đi, ta đã rót rượu mời: "Cữu cữu, con nhất định sẽ không bỏ quên việc học hành, cũng sẽ không lười biếng việc luyện võ, càng không quên sơ tâm, không để người có tâm lôi cuốn lừa bịp."
Cữu cữu cười lên thành tiếng, mặt mày vui mừng, khen ngợi.
"Trường Lạc…"
"Con vẫn là một đứa nhỏ đấy."
Ta lại rót rượu cho cữu cữu:
"Con biết, nhưng con là công chúa, một công chúa sẽ trở thành nữ đế!"
"Nếu đã lựa chọn con đường này thì không thể tùy ý nhẹ nhàng giống như những cô nương bình thường. Hơn nữa, có rất nhiều cô nương cũng vô cùng nỗ lực, học đủ thứ thi thư, tinh thông mưu lược, lại càng có võ nghệ siêu quần. Tài năng và mưu lược của các nàng ấy thật sự không hề kém cỏi so với nam tử."
"Càng khinh thường việc tranh giành châu thoa hay mặc quần áo đẹp hơn so với người khác."
"Càng mong muốn tìm được và kết giao với những nữ tử có cùng chí hướng, nói những lời nói thẳng thắn."
"Cữu cữu, con cũng muốn làm một người thẳng thắn, một nữ đế có khát vọng có trách nhiệm. Nhưng muốn làm một người ưu tú, thì sao có thể lười biếng mà không nỗ lực được đây. Thế thì sao mà tiến bộ được?"
"Nếu mệt mỏi, con sẽ nghỉ ngơi một hai ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức xong thì lại bắt đầu nỗ lực."
Cữu cữu nhìn ta người, trong mắt như có nước.
Ta nghĩ người nhất định đang nhớ tới mẫu hậu.
Ta cũng nhớ mẫu hậu, cũng nhớ phụ hoàng.
Ngày cữu cữu rời đi, ta đưa người rời khỏi thành, nhìn người độc thân một người giục ngựa rời đi, bóng dáng vừa kiêu dũng vừa cô tịch (12)
Ta khóc òa một tiếng, ngã và lòng n.g.ự. c của Lăng Dung.
"Lần tạm biệt này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại."
Đường xa xe ngựa đi chậm, trời nam cùng đất bắc, đi lại quá vội vàng.
Ta khóc một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Lăng Dung, chúng ta cũng về thôi."
Từ biệt hơn nửa năm, trở lại kinh thành, cảm giác xa lạ tràn vào.
Thói quen thật là đáng sợ.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
"Phụ hoàng"
Ta còn chưa kịp hành lễ, phụ hoàng đã cười phất tay: "Lại đây, để phụ hoàng nhìn kỹ con một chút."
Phụ hoàng nói ta gầy đi, cũng cao hơn, tinh thần lại càng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!