Bởi vì một câu thiếu bạc của ta, những hương thân hào phú ở Kỳ Liên Sơn để cho nữ nhi của bọn họ tới cửa hỏi thăm, vàng thật bạc trắng hết rương này tới rương khác.
Trên mặt ta không áp chế được niềm vui vui.
Lăng Dung lắc đầu: "Công chúa, ý mừng trên mặt ngài phải áp chế lại."
Ta cố ý xịu mặt, nhưng nhìn thấy những rương vàng rương bạc xếp đầy trước mặt, ta thật sự không nhịn được.
"Công chúa, dựa theo yêu cầu của người, đã đem quân dẫn người đi tìm heo con."
Ta gật gật đầu.
Người dân không mua nổi heo con, ta sẽ mua cho bọn họ nuôi, chờ đến năm sau heo xuất chuồng, lại bán heo lấy tiền bù vào.
Tuy là nuôi một con heo không dễ, nhưng dù sao cũng có thể kiếm được ít tiền bạc.
Chờ đến khi đã khai khẩn đất hoang, nuôi trồng hoa màu, sẽ có thực phẩm để nuôi dưỡng.
Ta có ý tưởng nhưng lại không có kế hoạch chu đáo.
Nên ta cần phải tìm người đến bày mưu tính kế cho ta.
"Khởi bẩm công chúa, có tin tức của Phạm lão tiên sinh."
"Lăng Dung, lấy chút đồ vật rồi chúng ta đi."
Ta gấp không chờ nổi muốn gặp Phạm lão tiên sinh này.
Đáng tiếc là lão tiên sinh căn bản không muốn gặp ta.
Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, ta bảo Lăng Dung đưa vào kế hoạch ta đã viết mất một đêm.
"Nếu văn không được ngươi phải dùng võ (6), cần phải để lão tiên sinh thấy."
Phạm lão tiên sinh đã từng làm quan đến Thượng thư, từ khi hoàng tổ phụ của ta vẫn còn, một lòng vì dân tràn ngập khát vọng lại gặp một hôn quân, nản lòng thoái chí mới từ quan quy ẩn.
Trong viện truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, ta rất tò mò, nhảy lên đầu tường, đối diện với ông lão ở phía dưới.
"..."
"..."
Ta nhìn ông ấy.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Ông ấy nhìn ta.
"Công chúa thực sự đã khiến lão phu mở mang tầm mắt."
"Bái kiến lão tiên sinh."
Ta nhảy xuống tường vây, bảo Lăng Dung dừng tay, lại hành lễ đối với Phạm lão tiên sinh: "Vãn bối bái kiến Phạm lão tiên sinh, có chút mạo phạm, xin lão tiên sinh bỏ qua."
Phạm lão tiên sinh không nói chuyện.
Cũng chỉ cho là ta chỉ là một đứa trẻ con đang đùa nghịch, khi mở tin hàm ra còn không để ý, rất có vẻ ra sao cũng được, chỉ là nhìn vài câu sau, lão tiên sinh mở to mắt nhìn ta một cái, chậm rãi ngồi thẳng thân mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!