Ý tưởng là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại thật sự tàn khốc.
Châu thoa, trang sức ngọc thì dễ bán, dù sao cũng là trân phẩm do những thợ thủ công của cung đình tỉ mỉ mài giũa, đeo hay làm đồ gia truyền đều được.
Nhưng quần áo lại không dễ bán.
Có tiền thì chướng mắt, không có tiền thì không mua nổi.
Ta nghĩ sau này để các cung tì cắt những xiêm y ta còn chưa mặc hủy đi rồi làm thành túi tiền, coi như cũng tìm được cách tận dụng mới.
Tới ngày cung yến, ta làm chủ nhân, nhóm người của sư nương là những người khách quan trọng nhất, không ít người dò hỏi việc hôn nhân.
Ta lại gặp được vị tỉ tỉ năm đó muốn bóp c.h.ế. t ta.
Nàng không có thái độ vênh váo tự đắc như lúc trước, mà cúi đầu ngồi ở bên cạnh mợ của nàng.
Nàng thường ngước mắt nhìn ta, trong mắt có hận ý không giấu được.
Thấy ta nhìn lại nàng, thì lại kinh hoảng mà nhìn ra chỗ khác.
"......"
Trước kia ta sợ nàng.
Hiện giờ nếu nàng dám trêu chọc ta, ta tuyệt đối sẽ để nàng nhớ lâu một chút.
Yến hội trôi qua được quá nửa, ta đứng dậy đi về phòng thay quần áo.
Nàng lén lút đi theo phía sau: "Trường Lạc muội muội."
Ta nhìn nàng cười: "Ngươi phải gọi bổn cung là công chúa."
Nàng cùng với ca ca của nàng sớm đã bị phụ hoàng biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi hoàng thất, trên gia phả cũng không còn tên của bọn họ.
Nàng không còn là tỉ tỉ của ta nữa, không còn chút quan hệ nào với ta.
"Nhưng mà…"
"Không có nhưng nhị gì ở đây hết, người đâu, mau đuổi nàng ra khỏi cung, về sau không được tiến cung nữa."
Ta phất tay bảo thái giám kéo nàng ra ngoài.
Thế mà nàng quỳ rạp xuống đất; "Ta cầu xin ngươi, để ta gặp mẫu phi của ta."
"Kéo xuống!"
Ta cười lạnh một tiếng.
Còn có mẫu phi, mẫu phi của nàng sớm không còn là Quý phi nữa, mà là một vị tần bị cấm túc không được sủng ái.
Khi nàng bị kéo xuống, còn kêu: "Ta cầu xin ngươi, ngươi vì sao còn nhẫn tâm như thế, vì sao lại có thể đối xử với ta như vậy, ta cũng là công chúa, cũng là con gái của phụ hoàng, trong xương cốt của chúng ta cùng chảy một dòng máu!"
Thì đã sao?
Nếu nàng chỉ là một tỉ tỉ, mà không phải là người muốn lấy tính mạng của ta, ta tự nhiên sẽ có thiện ý với nàng.
Hôm nay chỉ cần có một chút mềm lòng với nàng, thì thật sự có lỗi với bản thân ta lúc ấy đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Ở đây trong cung cấm, không thiếu những người gió chiều nào theo chiều ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!