Chương 3: Ta đã sát sinh rồi

"Công chúa xin dừng bước."

"Bản công chúa nếu là tới để giết sói, lại là thủ lĩnh, vì sao lại không đi? Còn nữa, ta học một thân võ nghệ còn chưa bao giờ chân chính thực chiến, chẳng lẽ muốn ta cả đời chỉ học kỹ năng bằng lý thuyết hay sao?"

Ta lướt qua đại tướng quân cao gấp đôi ta, đi đến trước ngựa, xoay người lên ngựa, quay đầu đi về phía hắn: "Đại tướng quân, nếu ngươi không lên ngựa, bản công chúa sẽ không chờ ngươi đâu!"

"......"

Lần đầu tiên ta được chứng kiến như thế nào là nghèo khổ, như thế nào là thê lương.

Bá tánh nơi này mặt vàng như nến, lo lắng cúi đầu.

Bọn họ biết ta là công chúa, liền quỳ trên mặt đất hô to công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Bọn họ cúi đầu, vừa hèn mọn vừa đáng thương.

Có một đứa nhỏ ngước mắt nhìn ta, lại bị người lớn ấn đầu xuống, nghiêm khắc dặn dò không được lộn xộn, không được nhìn loạn. 

"Lăng Dung."

"Công chúa?"

"Ngươi đi hỏi bọn hắn, sưu thuế có cao có nặng hay không? Phòng ốc khi mưa có bị dột không, đồng ruộng có bao nhiêu mẫu, một ngày ba bữa ăn gì, một năm chi tiêu bao nhiêu tiền, quần áo bốn mùa có đủ hay không, bị bệnh có tiền đi gặp đại phu mua thuốc không?"

Ta chỉ có thể nghĩ đến những cái đó trước.

Lăng Dung lĩnh mệnh tiến đến.

Ta phát hiện ánh mắt của mấy vị tướng quân nhìn ta vô cùng quái lạ.

Lại dường như có ánh lửa còn có ánh sao, chậm rãi lan tràn.

"Vì sao công chúa lại phải hỏi những cái đó?"

Ta khó hiểu hỏi lại: "Ta là công chúa của Đại Càn, bọn họ là con dân của ta, ta hỏi một câu không được sao?"

Các vị tướng quân vội thỉnh tội: "Mạt tướng không dám!"

Mấy nam tử dẫn dường nhìn ta muốn nói lại thôi.

"Các ngươi muốn nói gì?"

Bọn họ lập tức quỳ xuống đất: "Thảo dân mạo phạm công chúa, mong công chúa thứ tội."

Ta biết trong một chốc một lát thì hỏi không được gì, bọn họ mặc dù có gì cũng không dám nói.

"Dẫn đường đi!"

"Vâng ạ!"

Mấy người lập tức nghe theo, còn lau mồ hôi trên trán.

Đường vào núi không dễ đi, chân ta còn bị thương, mỗi bước đi đều đau.

Khi Lăng Dung đuổi tới, nàng lo lắng muốn đỡ ta, nhưng lại bị ta ngăn lại.

Ta không muốn bị lộ.

Đi đến núi sâu, rốt cuộc đã tìm thấy tung tích của bầy sói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!