Chương 13: Con đã nghĩ kỹ rồi

Đại thần, thế gia lại nhảy ra phản đối, những người phản đối kịch liệt nhất trực tiếp bị xét nhà.

Giết gà dọa khỉ (23), bọn họ dù có oán khí cũng phải chịu đựng.

Kẻ nào cũng ăn cho đầy một bụng, người dân lại phải chịu đựng cuộc sống khổ không chịu nổi. 

Từng chính sách ích quốc lợi dân lần lượt ban bố xuống, người dân đều vui muốn điên mất.

Một lần nữa có được đất đai, mặc dù không thể mua bán, nhưng lương thực trồng ra thật sự thuộc về bọn họ.

Lại không sợ phải làm lụng cực khổ cả một năm mà vẫn ăn không đủ no, mấy năm mới có thể mua một bộ quần áo. 

Ta cùng với phụ hoàng bàn bạc, để mỗi nhà dân đều được khai khẩn thêm một mẫu đất ở vùng núi để gieo trồng bông, bông dệt thành sợi, sợi lại dệt thành vải.

Dân chúng không có máy dệt vải, có thể cho thợ mộc tới học cách làm.

Không biết dệt vải, có thể đi học dệt vải.

Cũng cổ vũ dân chúng gieo trồng thêm một ít dược liệu, triều đình sẽ thu mua.

Tướng sĩ nơi biên cương cần nhất là dược liệu, lương thực, quần áo, binh khí. 

Ta để cho các thôn tu sửa trường học, để những tú tài không vào triều làm quan đi dạy cho người dân đọc sách biết chữ.

Có thi khoa cử hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhận biết được mặt chữ. kết quả sẽ như thế nào ta không biết, nhưng ta tin tưởng thời gian sẽ cho ta câu trả lời.

Ta triệu tập những kỳ nhân dị sĩ trong dân gian, để bọn họ đi tìm mạch khoáng, đã tìm được một mỏ than, một quặng sắt.

Bên người ta cũng có mười mấy quân sư có tâm tư tỉ mỉ, đọc đủ thứ thi thư, biết rõ cách tính toán dự báo. Các nàng đều là nữ tử, trong lòng cũng có dân chúng và thiên hạ.

Ai nói nữ không bằng nam?

Trong sân luyện võ trường, ta đã thắng liên tiếp 31 người, đầy người đều là mồ hôi, nhưng hơi thở vẫn còn ổn định. 

Ta không kêu dừng lại thì không ai dám dừng lại.

Ta đang cố gắng đột phá cực hạn (24), để xem có thể cùng bao nhiêu người đối chiến.

Cho đến khi được 51 người, ta đã sắp kiên trì không nổi.

Đánh bại xong người này, ta xua tay, không nói thành lời.

Quá mệt mỏi quá mệt mỏi.

Ta được khiêng trở về, Lăng Dung tắm rửa thay quần áo cho ta, còn bón canh cho ta.

"Công chúa cần gì phải làm thế!"

Những lão thất phu trên triều đình đó, ngoài miệng thì khen ngợi ta, trong lòng nhất định không phục, thậm chí đã muốn dùng biện pháp gì đó để đuổi ta khỏi triều đình, muốn ta sớm gả chồng.

Ta làm sao phải làm theo ý bọn họ chứ!

Hôn phu ta sẽ chọn một người, không cần có tình yêu, bởi vì như thế sẽ đau lòng, tổn thương đến cơ thể, cứ nhìn phụ hoàng ta là biết.

Chẳng mấy chốc ta đã mười lăm tuổi.

Lễ cập kê của ta vô cùng long trọng.

Kể từ lúc này ta đã là một cô nương trưởng thành rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!