Chương 12: Chúng thần tuân mệnh

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân, đứng ở một bên đi!"

Ta đứng dậy, đứng ở phía trước thừa tướng.

Các vị đại thần phía sau châu đầu ghé tai, đều đang suy đoán vì sao ta lại đứng ở vị trí này.

"Hoàng Thượng, công chúa sẽ vào triều tham chính hay sao?"

"Đúng vậy!" Phụ hoàng trầm giọng.

"Thần cho rằng không ổn."

"Thần cho rằng không ổn."

"Thần cũng cho rằng không ổn."

"Thần tán thành."

"Thần tán thành."

Ta từ từ xoay người, nhìn những đại thần đó đang quỳ xuống.

Đều là nhà ngoại của mấy hoàng tử, mà những người khác quỳ xuống, đều là vây cánh của bọn họ. 

Ta vững vàng hỏi bọn họ: "Chỉ bởi vì bản công chúa là nữ? Các ngươi không hề có lòng riêng khác hay sao? Không phải là ấm ức thay cho cháu ngoại của các ngươi sao?"

Bọn họ lại không dám nói thêm nữa.

"Các ngươi là không dám, hay là không cam lòng? Bản công chúa hỏi các ngươi, các ngươi dựa vào đâu mà dám khinh thường bản công chúa là nữ? Đất phong của bản công chúa đến cuối năm nay là dân chúng đủ cơm ăn đủ áo mặc, trong nhà có lương thực dự trữ, trong túi có tiền bạc." 

"Nói rộng ra, thuế má có thể tăng lên, sẽ lại không có xác chết đói khắp nơi, người dân không phải bán con, ăn cắp, lưu lạc, sơn phỉ sẽ dần dần giảm bớt, đây đều là công lao của bản công chúa."

"Các ngươi khinh thường nữ tử, lại quên mất một điều là chính nữ tử sinh ra các ngươi, dạy các ngươi bi bô tập nói, hiện giờ nữ tử lại giúp các ngươi nuôi dạy con cái, xử lý hậu trạch."

"Các ngươi mang theo lòng riêng tới đây phản đối bản công chúa tham chính, mười năm gian khổ học tập, ước nguyện ban đầu của các ngươi đã sớm bị lợi ích chôn vùi, cả ngày chỉ lo lộng quyền, mặc kệ sống chết của dân chúng."

"Các ngươi như thế, có tư cách gì để phản đối?"

Phụ hoàng còn ngồi trên long ỷ, ta tham chính là ý của phụ hoàng, bọn họ không dám trắng trợn liều mạng mà tiếp tục phản bác, hoặc là căn bản không nghĩ tới ta lại chuẩn bị đầy đủ, nói ra những điều mấu chốt như thế.

Có đại thần nói cần phải đối xử bình đẳng.

"Đối xử bình đẳng, thật là buồn cười, bản công chúa là công chúa con vợ cả, là con gái của nguyên hoàng hậu."

"Con gái con vợ cả nhà ngươi kiêu ngạo ương ngạnh, cả ngày ngược đánh thứ nữ, ngươi không phải cũng mở một con mắt nhắm một con mắt sao, ngươi có đối xử bình đẳng được không?"

"..."

Các đại thần khác cũng im lặng.

Rốt cuộc hậu trạch nhà bọn họ cũng không sạch sẽ.

Ta dám một mình đối mặt với tất cả bọn họ, cũng đã biết rõ ràng tất cả những việc xấu xa của nhà bọn họ rồi.

Phụ hoàng ngồi trên long ỷ cười thành tiếng: "Nữ nhi này của trẫm gánh được trách nhiệm lớn, các ái khanh về sau cần tận tâm phụ tá!"

"Chúng thần tuân mệnh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!