Chương 11: Tham chính

Phụ hoàng sau khi phong bút mang ta xuất cung, đi hoàng lăng bái tế tổ tiên, cũng vấn an mẫu hậu.

Có người hỏi, đối mặt với một cái quan tài, thi thể trong quan tài đã hóa thành xương trắng, có sợ hãi không?

Làm sao sẽ sợ chứ, đó là mẫu hậu của ta, là người đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta.

Sau khi bái tế, phụ hoàng bảo ta ra ngoài.

Ta ở cửa, nghe tiếng khóc của người đã bị áp chế xuống rất nhỏ, ta cũng đỏ mắt.

Vẻ ngoài có thể nguội lạnh, nhưng tình cảm chỉ có thể giấu trong lòng.

Mỗi lần phụ hoàng tới đây đều khóc một trận.

Ta lau mặt, lau hết nước mắt.

Sau khi hồi cung, phụ hoàng bị bệnh, tiệc cuối năm đều là ta chủ trì.

Vào buổi tiệc cuối năm, ta gắp đồ ăn cho phụ hoàng vài lần, người chỉ ăn hai miếng, uống được nửa bát canh bồ câu nhân sâm ta tự tay hầm.

Ta sợ người bị bệnh, lo lắng người ưu thương thành tật, khoe khoang ra vẻ một hồi, còn tự mình múa kiếm, tư thế hiên ngang mạnh mẽ để dỗ dành người cười thật thoải mái.

Nhìn người đỏ mắt uống vài chén rượu mạnh, ta mạnh mẽ giữ lấy bầu rượu.

"Uống rượu nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe, phụ hoàng hôm nay đừng uống nữa!"

"Trường Lạc quản phụ hoàng chặt quá!"

Phụ hoàng chậm rãi thu tay: "Được rồi, vi phụ không uống nữa!"

Chờ bữa tiệc cuối năm kết thúc, ta lại mang theo mấy món điểm tâm đi Dưỡng Tâm Điện.

Trước kia có mẫu hậu, sau đó lại có cữu cữu.

Hiện giờ ta sẽ ở bên cạnh phụ hoàng.

Ta nghĩ, ta nên sớm xem xét tìm kiếm hôn phu, sớm thành hôn một chút, sinh con nối dõi, làm cho phụ hoàng có con cháu bên cạnh, như vậy hẳn là giúp người bớt chút ưu tư mà vui vẻ thoải mái thêm một chút.

Ta còn chưa nói tính toán đó của ta với phụ hoàng.

Đầu năm tham chính, những văn thần cổ hủ cũng không dễ dàng để phụ hoàng với ta được như ý nguyện. 

Tất nhiên sẽ có phản đối, sẽ có công kích, ta cần phải chuẩn bị tốt phải làm sao phản kích lại bọn họ. 

Ngày mồng hai, ta xuất cung đi gặp những đứa trẻ đó.

So với những đứa trẻ bẩn thỉu lúc mới đến, hiện tại đã được ăn mặc sạch sẽ ấm áp, đôi mắt trầm trầm tử khí giờ đã có thêm ánh sáng rồi.

Ta thu lưu bọn họ là làm việc thiện, nhưng cũng là muốn bồi dưỡng nhân tài có thể sử dụng. 

Ta mới mười một tuổi, phụ hoàng còn trẻ, chờ đến khi ta cùng với bọn họ lớn lên, phụ hoàng dần dần già đi, ta tiếp nhận giang sơn tráng lệ này cũng không đến mức bị văn thần võ tướng gây khó dễ.

"Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế."

"Đều không cần đa lễ." Ta nhìn bọn họ, bọn họ cùng tuổi với ta, hoặc là lớn hơn ta, hoặc là nhỏ hơn ta, lại trải qua lang bạt kỳ hồ (17), sinh ly tử biệt, không khỏi cố gắng nói thêm vài câu. 

"Tiễn cái cũ đón cái mới (19), năm mới này, các ngươi phải cố gắng đọc sách biết chữ, luyện võ, học thêm các bản lĩnh, cuối năm ta sẽ phái người đến kiểm tra, người nào học tốt về sau sẽ đến hầu hạ bên cạnh ta."

"Vâng ạ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!