Chương 1: Con không sợ khổ

Năm ta bốn tuổi, mẫu hậu vì cứu phụ hoàng mà bị thương trúng độc bỏ mình, phụ hoàng đau khổ vì mất đi người mình yêu nhất đã buồn bã đến mức muốn chết, ta mất đi mẹ hiền hàng đêm bị bóng đè, nhất định phải ở cạnh phụ hoàng mới có thể ngủ.

Phụ hoàng ôm ta, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt ta.

Người nói: "Huy Nương, ta nhất định sẽ chăm sóc con gái của chúng ta thật tốt, đem những thứ tốt nhất trên đời này cho nó"

Người ở tiền triều, Dưỡng Tâm Diện, khi thảo luận chính sự đều mang theo ta. Ta nhìn các triều thần thường thường giận dữ nhưng lại không dám làm gì, không biết vì sao bọn họ sau một hồi quỳ xuống, một hồi nữa lại quỳ xuống. Ta mệt mỏi liền cuộn tròn trong ngực phụ hoàng ngủ say sưa.

Ai cũng nói ta là Trường Lạc công chúa được phụ hoàng yêu chiều nhất.

Nhưng trong cung này, công chúa không chỉ có một mình ta.

Ngày hôm đó, con trai và con gái của Quý Phi dỗ ta vào trong núi giả, đẩy ta ngã xuống đất, rồi bóp cổ ta.

"Cùng là con của phụ hoàng, vì sao chỉ có ngươi được độc sủng (1)? Nếu không phải phụ hoàng yêu thương ngươi, ngươi chỉ là cẩu tạp chủng (2) không có mẹ, không xứng xách giày cho ta!"

Ta vừa đau vừa sợ, giãy giụa đến mức tè ra quần.

Sau khi ta được cứu đưa đến trước mặt phụ hoàng, ta ôm người khóc oa oa thật lớn.

Dưới con tức giận của phụ hoàng, Quý phi không còn là Quý phi nữa, con của bà ấy cũng không biết bị đưa đi đâu.

Một tháng sau, trong cung có thêm một Hoàng Hậu nương nương.

Chỉ là Hoàng Hậu này rất là cao, cao giống như là phụ hoàng.

Nàng ấy biết võ công, viết rất đẹp, vẽ cũng rất đẹp, đánh đàn cũng rất hay. 

Ta ngửi được mùi hương rất quen thuộc trên người nàng. Nàng có vài đặc điểm rất giống với mẫu hậu, khi nàng ôm ta, trên người rất cứng, xương ngón tay cũng rõ ràng, không mềm mại êm ái như mẫu hậu.

Nhưng nàng rất yêu thương ta, ta cảm nhận được sự yêu thương và trìu mến mà nàng dành cho ta.

Nàng nói với ta: "Trường Lạc, con phải đọc sách biết chữ, cũng cần phải học chút võ nghệ để cường thân kiện thể (3), cho dù là khi nào, con đều phải dựa vào bản thân mình!"

Nỗi sợ hãi khi mẫu hậu chết, khi bị bóp chặt cổ, giống như là bóng ma khắc sâu trong lòng ta.

Ta là con gái của phụ hoàng, ta không thể luôn sợ hãi rụt rè được, ta cần phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ bản thân, bảo vệ phụ hoàng.

"Con muốn học loại võ công thật lợi hại."

"Tập võ rất khổ." Hoàng Hậu nương nương khẽ vuốt đầu ta.

"Con không sợ khổ, bởi vì con là Triệu Trường Lạc, là con gái của phụ hoàng và mẫu hậu."

Ta nhìn thấy sự lo lắng, nỗi thương tiếc cùng với sự lưu luyến trong mắt nàng, còn có niềm tự hào cùng với sự kiêu ngạo.

Ta không hiểu, khi nàng nhìn ta, vì sao sẽ giống với mẫu hậu như vậy.

Phụ hoàng bảo ta nên tin tưởng nàng, nói nàng sẽ không hại ta.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhào vào lòng ngực của phụ hoàng.

Ta không nói cho phụ hoàng biết, hiện giờ trên đời này, ta chỉ tin tưởng mỗi người là sẽ không hại ta thôi. 

Luyện võ thực sự vô cùng vất vả.

Ngày đầu tiên cả người nhức mỏi, đứng tấn hai chân phát run, đi đường cũng muốn có người nâng.

Phụ hoàng khuyên ta: "Hay là chúng ta thôi không luyện võ nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!