"Vậy hiện tại ngươi có cảm giác gì khác lạ không?" Ta đưa mắt nhìn một vòng quanh người hắn cẩn thận đánh giá.
Lương Thanh Từ ngại ngùng nghiêng người: Không có.
"Chẳng lẽ Nhược Hoan có thể sống lại ở trong thân thể ngươi?" Ta suy đoán.
Lương Thanh Từ không đưa ra ý kiến gì cả.
Hắn và Bạch Nhược Hoan hoàn toàn là hai loại người khác nhau.
Bạch Nhược Hoan sống rất tình cảm, không hề có giới hạn trước những gì cô ấy thích.
Lương Thanh Từ thì lại tâm địa lạnh lùng, mọi việc đều dùng lý trí suy tính thiệt hơn.
Ta tưởng tượng một chút tính cách Bạch Nhược Hoan và dáng vẻ Lương Thanh Từ hợp nhất, không nhịn được mà rùng mình.
Rất nhanh, chúng ta không còn rảnh để chú ý đến chuyện này nữa.
Lời đồn đãi trong kinh thành truyền đi khắp nơi, mũi nhọn chỉ thẳng về phía thi thể biến mất của Thái Tử Phi.
Chưa được mấy ngày, Đoan Vương dẫn người làm phản.
Lấy danh nghĩa là trừ yêu diệt ma, loại bỏ những thứ xấu xa bên cạnh hoàng đế.
Chỉ trong vòng nửa tháng, Lương Thanh Từ gầy đi rất nhiều.
Thân hình hắn vốn đã gầy như cái cành cây, bây giờ biến thành cái cuống lá cây.
Ta không nhìn nổi nữa, nói:
"Nghỉ ngơi trước đã. Cứ đứng đó ta sợ gió thổi ngươi bay lên trời mất."
Lương Thanh Từ ngồi trước án thư xem bản đồ bố trí quân lính phòng vệ, cũng không ngẩng đầu lên lấy một lần:
"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."
Ta nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, nhớ tới dáng vẻ chán đời, u ám của hắn lúc mới gặp mặt lần đầu tiên trong kiếp này, cảm khái nói:
"Ai, nếu như ngươi thanh lọc triều đình sớm hơn vài năm, dù có không sạch hẳn đi nữa thì cũng không đến mức bây giờ chỗ nào cũng không có nổi một người tâm phúc."
Mấy năm này vừa nhổ mấy cái gai trong mắt, vừa bồi dưỡng tâm phúc mới.
Hai ta cũng chẳng biết thuật phân thân, nhân tài thì đang ở trong thời kì giáp hạt*.
(*Khi mà thóc gạo của vụ trước đã dùng gần hết, vụ mới thì chưa đến kỳ thu hoạch.
Ý tác giả muốn nói là cái cũ và cái mới không thể nối tiếp được với nhau.
Mấy vị trí bị trống chưa thể bổ sung nhân lực mới vào kịp thời.
Nhân tài thiếu hụt.)
Lương Quốc giống như một quả bóng nước bị thủng lỗ chỗ, Lương Thanh Từ dùng mười năm đi tu bổ, nỗ lực duy trì lắm mới có thể giữ quả bóng ở trạng thái ít nước.
Nhưng chỉ cần một dòng nước mạnh mẽ đột nhiên rót vào, cái quả bóng nước này liền vỡ tan.
Lương Thanh Từ nói:
"Nếu không có ngươi, dù có làm sớm hơn 20 năm cũng như vậy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!