Ngoại trừ Bạch Nhược Hoan, không ai nhìn thấy ta.
Ta đi sau theo dõi nàng.
Nàng rất giữ lời, lễ Phật xong liền ngoan ngoãn ngồi ở ngoài điện, không đi bất kỳ nơi nào, không làm gì chỉ nhìn ta chằm chằm.
Ta bị nàng nhìn, cả người mất tự nhiên.
Thật vất vả mới qua giờ ngọ, có thể xuống núi rồi.
Bạch Nhược Hoan trốn ở trong đoàn người, lén lút nắm lấy tay áo của ta.
Lúc này mới chớm hè, hoa hợp hoan nở đầy hai bên đường núi, như những đốm lửa bập bùng.
Bạch Nhược Hoan rất thích thú, ta cũng rất vui vẻ.
Ta không ngờ mọi việc lại dễ dàng như vậy.
Có cái nồi ý.
Một lát sau, khi vừa mới rẽ vào khúc cua thì một cặp chủ tớ xuất hiện trước mặt chúng ta.
Người chủ có khí chất u ám như một con quỷ mắc bệnh lao vậy.
Đây không phải nam chính đời trước của chúng ta sao?
Ha ha.
Lần trước rõ ràng hắn từ sáng sớm đã ở trên chùa Bạch Mã.
Vì bậy bọn họ mới có thể gặp nhau lần đầu tiên ở sau núi lúc sáng sớm.
Người hầu bên cạnh hắn lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Nhược Hoan.
Lương Thanh Từ thì không hề phản ứng gì, tiếp tục đi về phía trước.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, lúc hắn đi hình như đã liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Hoan.
Giỏi thật, hai bên má lúm đồng tiền lại đã hồng hồng rồi, đôi mắt cũng sáng ngời một cách quen thuộc.
Nàng nói nhỏ, thực ra là nói cho một mình ta nghe:
"Ta có cảm giác rất thân thiết khi nhìn thấy hắn, có phải ta đã từng gặp hắn ở nơi nào đó không?"
Tại sao ngươi gặp ai cũng đều nói cái câu này vậy?
Nếu không phải đang ở trước mặt người khác, ta thật muốn cho nàng hai cái bạt tai.
Ta cười lạnh:
"Đúng vậy, ngươi yêu hắn ba kiếp."
Thật sao? Bạch Nhược Hoan thất hồn lạc phách.
"Đúng vậy, bây giờ là nhất kiến chung tình. Sau này là hắn chạy, ngươi đuổi, vận mệnh này các ngươi có chạy đằng trời." Còn liên lụy đến ta.
Ta phẫn nộ phất tay áo bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!