Chương 12: (Vô Đề)

17.

Mỗi một lần mất nước đều vào năm thứ năm sau khi Lương Thanh Từ lên ngôi.

Chúng ta suy đoán vô số lần những việc gì có khả năng sẽ xảy ra, xem đi xem lại, chuẩn bị thật tốt mọi thứ có thể làm.

Mưu sự tại nhân*.

Ta cổ vũ hắn.

(*Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên)

Nhưng khi ngày đó càng ngày càng đến gần thì Lương Thanh Từ càng ngày càng căng thẳng hơn.

Thỉnh thoảng hắn sẽ gọi một tiếng Trần Yến Yến, tự cho là không ai biết mà nhìn quanh ta một vòng, xong lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng không nghĩ đến chúng ta làm bạn đã nhiều năm.

Không ai hiểu rõ về đối phương hơn chúng ta.

Một đêm nọ, hắn đột nhiên tỉnh giấc.

Hắn gọi ta tới, không đầu không cuối nói:

"Trần Yến Yến, dù sao cũng đã chuẩn bị được kha khá rồi. Ngươi tìm một chỗ an toàn, mọi thứ khác để cho ta lo đi. Tin t……"

Ta bó tay với hắn:

"Ngươi đừng hành động theo cảm tính được không? Đừng nhé, chúng ta xài chung một bộ óc của ngươi. Ngươi mà hành động vớ vẩn là chúng ta cùng nhau đi bán muối đấy."

Ngón tay của ta run rẩy vì căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giơ tay ôm lấy khuôn mặt của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

"Thua cũng được, không sao cả. Đừng căng thẳng Lương Thanh Từ. Cố gắng hết sức là được."

Hắn sững người, nhìn chằm chằm vào tay của ta:

"Nhưng lần này ta không muốn thua."

"Trần Yến Yến, nhìn chung thì ta cảm thấy thế giới này luân hồi liên tục là nhằm vào ta." Giọng điệu của hắn hoang mang:

"Bây giờ mới nói có phải đã muộn hay không? Tránh xa ta ra một chút đi."

"Mặc kệ có việc gì thì điều quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình đầu tiên." Hắn dặn ta hết lần này đến lần khác.

Ta nói:

"Lương Thanh Từ, đừng căng thẳng. Không phải bảy lần trước ngươi đều trải qua rồi đó sao? Cùng lắm thì làm lại từ đầu."

Khi trận đại chiến bắt đầu, tất cả mọi việc đều thuận lợi đến không thể tưởng tượng được.

Chúng ta để mặc phản quân đánh tới gần kinh thành, nhưng thực tế có vài tên thủ lĩnh đều là người của chúng ta, số lượng quân phòng thủ trong kinh thành cũng hơn xa bọn họ.

Quan trọng nhất chính là ta gây dựng cơ đồ ở kinh thành, khả năng khống chế đối với tòa thành này đã đạt đến trình độ sâu nhất.

Mấy tầng chuẩn bị, chỉ đợi thu lưới.

Ngay cả Lương Thanh Từ cũng thoải mái hơn nhiều, hắn thường xuyên dặn dò ta chú ý an toàn, thậm chí còn nói vài câu kiểu kiểu như trẫm chia sẻ giang sơn này với ngươi.

Ha ha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!