"Chính là như thế này.
" Tần Tịch nói rồi nhìn vào trong căn phòng, "Thứ sáu tuần trước, tôi và bạn cùng phòng của tôi đã từng ở tại nơi này.
"Tần Tịch nhanh chóng đơn giản thuật lại toàn bộ sự việc: "Bây giờ thì USB của bạn cùng phòng của tôi bị mất rồi, không có cách nào có thể chứng minh chúng tôi không có đạo văn.
Tôi muốn thử dùng máy tính của khách sạn xem có thể tìm thấy bản thảo đơn dự tuyển lúc đầu không, để chứng minh chúng tôi thực sự không có đạo văn.
"Cô nói xong rồi ngước mắt nhìn về phía Lạc Phỉ.
Đây là khách sạn thuộc tập đoàn Lạc Thị, chỉ cần Lạc Phỉ đồng ý, vậy thì tất cả đều dễ dàng rồi.
"Vào đi.
" Lạc Phỉ nghiêng người, mở cửa phòng.
Tần Tịch ngớ ra một lát.
Cho dù không kể đến một số chuyện rắc rối của bọn họ trong quá khứ.
Cô và Lạc Phỉ, bây giờ chính là hai người xa lạ, nam nữ trẻ tuổi.
Hình như cũng không hay lắm để đi vào thế này.
"Không yên tâm về tôi?" Sắc mặt Lạc Phỉ bình tĩnh nhìn cô.
Tần Tịch hơi hơi lắc đầu.
Bây giờ cô có chút hối hận, ít ra phải để Đường Lăng đi cùng với cô qua đây.
Bây giờ người mở cửa là Lạc Phỉ, cô ngược lại không có lo lắng như vậy.
Chỉ là nhìn thấy hắn, khiến cô nghĩ đến nếu như bây giờ đứng ở đây không phải là Lạc Phỉ mà lại là một người đàn ông xa lạ khác ở đây, vậy thì thực sự cũng không tốt lắm.
Lúc này cô sợ các bạn của mình lo lắng, cho nên lựa chọn để mình một mình đến trước.
Tần Tịch hít sâu một hơi, hỏi: "Bởi vì có thể muốn mượn dùng máy tính của khách sạn, tôi có thể mời một người phục vụ của khách sạn cùng tôi đi vào không ạ?"
"Được.
" Lạc Phỉ rất nhanh đồng ý yêu cầu của cô.
"Cảm ơn.
"
"Tôi giúp cô kêu người tới.
" Lạc Phỉ lại nói.
Hắn dễ nói chuyện như thế, ngược lại khiến cho Tần Tịch có chút kinh ngạc.
Lạc Phỉ trong kí ức của cô, không phải là một người tốt tính và kiên nhẫn với người xa lạ.
Nhưng mà Tần Tịch vẫn không nói gì.
Đợi đến lúc người của khách sạn đến.
Hai người đều không có nói cái gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!