Trương Vũ Khanh lên tới phòng đứng bên ngoài gõ cửa "Cốc cốc cốc" và nói vọng vào.
"Hiểu Huệ em có ở bên trong không ? chị vào được hong ??".
Dương Hiểu Huệ hai tay khoanh trước ngực, mặt không cảm xúc, đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khi nãy cô cũng đã thấy ba mẹ Trương cùng Trương Vũ Khanh tới, nhưng vì còn giận chuyện hôm bữa nên cô không xuống chào hỏi.
Trương Vũ Khanh không nghe thấy Dương Hiểu Huệ trả lời cô tiếp tục nói.
"Em không trả lời, vậy là đã đồng ý chị vào nha".
Trương Vũ Khanh dứt lời mở cửa tiến vào nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô đảo mắt một vòng quanh phòng thì thấy Dương Hiểu Huệ đang đứng cạnh cửa sổ, cô tiến lại gần vòng tay qua eo và ôm Dương Hiểu Huệ từ phía sau, đã mấy ngày rồi không được gặp Dương Hiểu Huệ cô rất nhớ, đây cũng là lần đầu tiên cô có loại cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu, từ khi quen biết Hiểu Huệ cho đến giờ cũng đã nhiều lần cô xa Hiểu Huệ vì nhiệm vụ ít nhiều gì cũng nữa tháng hoặc một tháng có khi còn nhiều hơn nữa, nhưng không hề có cảm giác này.
Nhưng hôm nay chỉ mới có mấy ngày cô lại nhớ da diết đến vậy, có lẽ một người như cô đã trãi qua chuyện sinh li tử biệt, và cũng chứng kiến nhiều người không thể ở bên nhau vì nhiều lí do cho nên cô cũng thấm đẫm, sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ như vậy, không thể tiếp tục ở cạnh Hiểu Huệ cho nên cô mới sinh ra cảm giác như thế.
Dương Hiểu Huệ vẫn đứng yên mặc cho Trương Vũ Khanh ôm, trong lòng cô hiện tại rất vui nhưng không biểu hiện lên mặt.
"Chị rất nhớ em" Trương Vũ Khanh tựa càm lên vai Dương Hiểu Huệ thì thầm.
Dương Hiểu Huệ nghe những lời đó của Trương Vũ Khanh thì không khỏi mỉm cười nhưng không tỏa ra thái độ gì.
Ba mươi giây trôi qua, vẫn không thấy Dương Hiểu Huệ phản ứng gì Trương Vũ Khanh xoay người Dương Hiểu Huệ lại, mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
"Em còn giận chị chuyện hôm bữa à ? sao chị tới nãy giờ, nói chuyện với em, em cũng không thèm trả lời".
"Em còn giận chị, chưa hết giận chị đâu" Dương Hiểu Huệ tỏa vẻ hơi nũng nịu trả lời.
"Thôi được rồi em đừng giận chị nữa, cho chị xin lỗi, chị đã biết sai từ đây về sau sẽ không để em phải buồn".
"Một phần em cũng có lỗi, vì hôm đó đã lớn tiếng với chị, em xin lỗi chị đừng buồn em nha" thấy vẻ mặt của Trương Vũ Khanh thành khẩn như vậy, Dương Hiểu Huệ nghĩ đến hôm đó mình cũng có chúc không đúng, cầm tay cô nhận lỗi.
Trương Vũ Khanh vuốt nhẹ sống mũi Dương Hiểu Huệ mỉm cười trả lời "Em có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi, chị thương em không hết nữa thì giận em kiểu gì".
"Chị á, có biết em thương và lo cho chị nhiều lắm không, từ trước đến nay ngoài trừ ba mẹ em ra chị là người em lo lắng nhiều đến thế, mặc dù chị rất ít khi làm em buồn mà nếu có buồn là khi những lần chị bị thương, những lần như thế em thật sự rất đau lòng và lo lắng sợ một ngày nào đó chị sẽ bỏ lại em một mình trên thế gian này, đến lúc đó em không biết phải làm sao và như thế nào nữa" Dương Hiểu Huệ nói câu đầu còn vui vẻ nhưng đến câu sao thì vẻ mặt buồn đi rất nhiều.
"Chị xin lỗi, thật sự chị không biết em suy nghĩ nhiều đến thế nhưng chị hứa với em dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, chị tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình trên thế gian này, chị sẽ hảo hảo bảo vệ tốt bản thân mình sẽ không để em phải lo lắng thêm nữa" Trương Vũ Khanh ôm Dương Hiểu Huệ vào lòng trả lời.
Lát sau hai người buông nhau ra, nhìn nhau mỉm cười, trao nhau nụ hôn ngọt ngào, say đắm, tới khi hết dưỡng khí mới buông nhau ra Trương Vũ Khanh nói.
"Hai chúng ta ở trên đây cũng lâu rồi, mau xuống dưới nhà thôi, xem ba mẹ hai bên đã bàn xong chuyện chúng ta chưa".
"Chị nói bàn chuyện, là chuyện kết hôn của hai chúng ta sao ?".
"Đúng rồi, hôm nay chị đưa ba mẹ sang đây để nói chuyện của hai chúng ta, để cho em danh chính ngôn thuận trở thành Trương phu nhân của chị, cho những người theo đuổi em hết hi vọng" Trương Vũ Khanh nói hết câu, nghĩ đến Dương Hiểu Huệ sắp trở thành vợ của mình thì không khỏi vui trong lòng, nở nụ cười tươi.
"Em có đồng ý gả cho chị bao giờ, chưa chi chị tính dữ thế".
"Em có đồng ý hay không cũng không do em quyết định, em đời này kiếp này đã định là Trương phu nhân của chị cho dù em có chạy tới chân trời góc biển đi chăng nữa, chị cũng sẽ tìm em về".
"Ai nói với chị em chạy không thoát chỉ là em không muốn chạy thôi, em mà muốn tránh mặt chị cho dù chị có lật tung cả cái đất nước này lên chị cũng sẽ tìm em không ra, cho nên chị tốt nhất đừng làm em buồn nếu không" Dương Hiểu Huệ nói đến đây thì ngập ngừng.
"Nếu không thì sao ?".
"Thì y như những gì em nói".
"Em tự tin đến thế à, em quên là chị làm nghề gì sao, bao nhiêu vụ án lớn nhỏ gì chỉ cần qua tay chị thì không bao lâu đã giải quyết xong, em nhắm chị tìm em ra không".
"Biết chị tài giỏi rồi, nhưng chị cũng phải chuẩn bị tâm lí đi đời này của chị định sẵn là của em, đừng hòng ai khác nhào vô đây mà dành với lại chị cũng đừng mong sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của em, em sẽ theo đu bám chị cả đời".
Trương Vũ Khanh mỉm cười, hôn lên chán Dương Hiểu Huệ rồi ôm cô vào lòng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!