Dương Hiểu Huệ ngồi trên xe nhớ lại cuộc gọi khi nãy thì không khỏi vui mừng, hối hả chạy ngay đến bệnh viện, cô một mạch chạy thẳng tới trước cửa phòng bệnh của Trương Vũ Khanh, hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào, ánh mắt cô liền nhìn đến người con gái đang ngồi dựa vào cạnh giường mỉm cười, nhìn cô.
Cô vội chạy ngay đến ôm chầm lấy Trương Vũ Khanh trong niềm vui sướng, mặc kệ mọi người có đang nhìn hay không, giờ phúc này cô không cần để ý gì đến hình tượng của mình nữa, chỉ cần người cô thương có thể tĩnh lại cho dù mọi người có nói hay cười gì cô đi nữa cô cũng không bận tâm.
Từ lúc thấy Dương Hiểu Huệ đến Trương Vũ Khanh nhìn không rời mắt, cô sợ chỉ chớp mắt một cái sẽ không còn được nhìn thấy Dương Hiểu Huệ nữa.
Khi Dương Hiểu Huệ tiến đến, cô gian rộng vòng tay đón Dương Hiểu Huệ vào lòng ôm thật chặc, nhắm mắt hưởng thụ cái ôm, hai người không ai nói đến ai hưởng thụ cái ôm từ đối phương.
Một phút trôi qua, hai người buông nhau ra vuốt ve mặt đối phương xúc động rơi nước mắt, không nói thành lời.
Trương Vũ Khanh đặc nhẹ một nụ hôn lên môi Dương Hiểu Huệ và ôm cô vào lòng nói.
"Chị xin lỗi em, đã làm em phải lo lắng".
"Chị có biết em và mọi người điều lo lắng cho chị lắm không ? tại sao chị có thể nhẫn tâm như vậy cứ phải tra tấn tinh thần và thể xác của em, hết lần này lại đến lần khác em sợ sẽ có một ngày em chịu không nổi mà ngục ngã mất" Dương Hiểu Huệ vừa khóc vừa nói, tay đấm liên tục vào lưng Trương Vũ Khanh không nhẹ cũng không nặng.
Trương Vũ Khanh nghe những lời bộc bạch của Dương Hiểu Huệ thì không khỏi đau lòng, nước mắt cô bắt đầu rơi, từ khi hai người yêu nhau cho đến thời điểm hiện tại cô chưa làm được gì cho em ấy, và cũng chưa mang đến hạnh phúc cho em ấy dù chỉ là một ngày, chỉ toàn mang lại nước mắt cùng lo sợ.
Cô chỉ biết nghĩ đến giúp đỡ những người ngoài kia đòi lại công bằng công lí cho họ mà không màng đến an nguy của bản thân mình, tới khi cô xảy ra chuyện thì em ấy là người lo lắng cho cô hơn bất kỳ ai hết, nhưng cô lại bỏ quên không nghĩ đến cảm nhận của em ấy.
Nhưng em ấy vẫn không một lời oán trách mà cố chịu đựng, bao dung cô để cô yên lòng mà làm tròn chức trách của mình, Trương Vũ Khanh nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy có lỗi và nợ ân tình của Dương Hiểu Huệ rất nhiều.
Cô ôm chặc Dương Hiểu Huệ trong lòngnói trong tiếng nấc "Chị không biết phải nói gì ngoài hai từ xin lỗi em, kiếp này chị nợ ân tình em quá nhiều, có lẽ hết kiếp chị cũng không thể trả hết".
"Chị đừng nói lời xin lỗi với em, chọn yêu chị là do em tự nguyện, không ai ép em cả, thậm chí ngay từ đầu ba mẹ em đã phản đối chuyện em yêu chị nhưng em nhất quyết không nghe mà chọn chị, cho dù như thế nào em cũng sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình, và những sự việc như thế này em cũng đã lường trước được sẽ có ngày xảy ra, cho nên em không hề trách chị, em chỉ mong sau chị được bình an và cùng em sống hết quãng đời còn lại"
"Nếu cho em được chọn lại một trăm một ngàn lần đi chăng nữa em cũng vẫn sẽ chọn chị, còn nếu có kiếp sau kiếp sau và kiếp sau nữa em cũng muốn được nắm tay chị tiếp tục chuyện tình của hai chúng ta".
"Cám ơn em, vì đã luôn thấu hiểu và bao dung cho chị cuộc đời này để chị gặp được em và yêu em là một điều may mắn nhất trong đời chị từ trước đến nay".
"Em cũng thế cám ơn chị vì đã cho em cơ hội chăm sóc và yêu thương chị, em sẽ trân trọng khoảng thời gian chúng ta hạnh phúc bên nhau".
Hai người đang tình chàng ý thiếp, bỗng một tiếng tằng hắng vang lên làm hai người giật mình quay lại nhìn, đồng thanh lên tiếng.
"Mẹ / bác".
"Mẹ vào đây khi nào vậy ? còn mọi người đâu hết rồi ??".
"Mẹ vào nãy giờ, mà hai đứa có thèm để ý gì tới đâu cứ lo chàng chàng, thiếp thiếp miết làm hại bà lão này đứng đợi mỗi cả chân mà vẫn không thấy hai đứa nhìn tới, buộc lòng mẹ phải lên tiếng cho hai đứa chú ý nếu không mẹ đứng tới chiều hai đứa cũng không hề hay biết" mẹ Trương ngồi xuống cái ghế kế bên tiếp lời "Còn mọi người từ khi Hiểu Huệ vào đây thì đã đi ra ngoài hết nhường không gian riêng lại cho hai đứa, ở lại đông quá hai đứa ngại thì làm sao nói hết những điều chất chứa trong lòng bấy lâu nay".
"Mẹ này, mẹ không thấy mặt em ấy đang đỏ lên sao mẹ còn nói nữa".
"Con ngại gì không biết nữa, tính ra con cũng là một phần con dâu của nhà bác rồi còn gì, chỉ là còn thiếu một hôn lễ nữa thôi là con danh chính ngôn thuận trở thành con của bác, con không cần phải ngại làm gì".
"Con nào có như lời chị ấy nói, bác đừng tin lời chị ấy".
"Bác không tin Vũ Khanh mà tin con, Vũ Khanh nó chỉ nói đùa cho vui thôi".
"Ơ kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế, rõ ràng em ấy..." Trương Vũ Khanh nói chưa hết câu, thấy mẹ Trương nháy mắt thì hiểu ý mà im lặng.
"Con đừng lộn xộn nữa, ngồi yên đó đi nãy bác sĩ có kiểm tra và nói qua vết thương của con bên ngoài tuy đã lành cũng đã kéo da non, nhưng bên trong vẫn chưa lành hẳn nên hạn chế di chuyển, sức khỏe thì tốt không gì đáng ngại nhưng phải ở lại theo dõi thêm một hai ngày nữa, nếu không có dấu hiệu gì bất thường thì sẽ cho con xuất viện".
"Con đã khỏe nhiều rồi, không gì đáng ngại sao bác sĩ còn bảo con ở lại theo dõi, mẹ đi nói với bác sĩ cho con xuất viện đi con sợ ở đây lắm rồi".
"Nếu em đã sợ như thế sao không biết bảo vệ tốt bản thân mình, để cho mọi người khỏi lo lắng" Diệp Hạ nắm tay Lệ Thu vừa tiến vào vừa nói.
"Chị Diệp" Trương Vũ Khanh vừa thấy Diệp Hạ thì không khỏi vui mừng lên tiếng gọi.
"Cháu chào bác" Diệp Hạ cùng Lệ Thu vừa vào thấy mẹ Trương đồng thanh lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!