"Đau quá".
"Bác, bác không sao chứ ?" Trương Vũ Khanh nghe mẹ Dương kêu đau, miệng hỏi, tay liền sờ vào chán bà để cảm nhận nhiệt độ, đã có dấu hiệu nóng dần.
"Bác ấy có dấu hiệu nóng sốt, anh mau dừng xe lại cho người đưa bà ấy đến bệnh viện ngay".
"Cứ chạy tiếp không được dừng, nếu không tao bắn nát đầu mày" Phó An dí súng vào đầu cảnh sát viên nói.
"Anh có thể nể tình bác ấy từng đối xử tốt với anh, mà cho bà ấy đến bệnh viện được không ?".
"Tôi và gia đình bà ta từ lâu đã không còn tình nghĩa gì nữa, bất đầu kể từ ngày nhà họ Dương chọn cô mà không chọn tôi, thì kể từ ngày ấy tôi và nhà họ chỉ có thù chứ không còn tình nghĩa, à kể cả cô nữa, hôm nay cô và bà ấy cũng không ai còn mạng để mà xuống khỏi xe này đâu đừng ở đó mà cầu xin vô ít" Phó An liền mở tung chiếc áo khoác đang mặc trên người ra, Trương Vũ Khanh không khỏi mặt xanh mày tái khi thấy trên người anh ta toàn là bom.
"Anh Đại Vỹ, bên anh đã giải quyết xong rồi hả ?" Quang Đức trao đổi một số việc với những người ở đó, thấy Đại Vỹ, Tiểu Đông đến liền hỏi.
"Uhm, đã xong, chuyện sao rồi ? còn madam đâu ??".
"Madam, hiện tại đang nằm trong tay hắn".
"Sao madam lại ở trong tay hắn ?" Đại Vỹ vẻ mặt không tin liền hỏi.
"Hắn bắt bà Dương uy hiếp madam, phải chuẩn bị cho hắn một chiếc xe và ít tiền".
"Hắn định đem madam làm lá chắn để đảm bảo an toàn cho mình sao ?" Đại Vỹ trầm ngâm giây lát tiếp lời.
"Đề phòng hắn bỏ trốn sang nước ngoài, cậu gọi điện nhờ cảnh sát biển và hàng không nhờ họ hổ trợ cho chúng ta để ý xem nếu thấy ai khả nghi giống như người chúng ta miêu tả cho họ xuất ngoại thì liên lạc với chúng ta ngay".
"Vâng, tôi sẽ gọi ngay".
"Tôi đã gọi và nhờ họ hỗ trợ chúng ta, và họ cũng đã đồng ý nếu có gì bất thường họ sẽ thông báo cho chúng ta ngay lập tức" khoảng hai phút sau Quang Đức thuật lại cuộc gọi vừa rồi cho Đại Vỹ.
"Lúc hắn rời đi, có ai bám theo phía sau để liên lạc về cho chúng ta không ?".
"Anh yên tâm, đã có Hân Hân cùng vài người khác đã âm thầm bám theo sau sẽ báo tình hình cho chúng ta liên tục".
"Khi nãy tôi vừa tới, thấy các cậu đang thảo luận vấn đề gì vậy ?".
"Tôi và mọi người đang nói về quả bom vừa mới gỡ thành công xong, xém chút nữa ở đây trở thành bãi đất trống rồi chỉ còn lại năm giây nữa thôi bom sẽ nổi, cũng may đã vô hiệu hóa trước khi bom nổ, cậu xem đi" Quang Đức vừa trả lời vừa đi tới chỗ để quả bom.
"Các cậu tìm ra quả bom này ở đâu ?" Đại Vỹ xem qua được một lúc rồi hỏi.
"Hắn khoét một lỗ trên ghế sofa trong phòng khách, và đặc quả bom vào bên trong rồi lấy đồ ngụy trang chỗ đó lại".
"Làm hại chúng tôi lục tung căn biệt thự cũng tìm không ra chỗ hắn dấu, đến khi tìm ra được chỉ còn lại có một phút".
"Các cậu cũng may mắn lắm rồi đó, chỉ còn lại một giây sẽ phát nổ" Đại Vỹ nhìn số hiển thị trên quả bom nói.
"Nghề của chúng ta phải nhanh tay lẹ mắt, mới có cơ hội sống và chiến thắng, nếu chậm một giây thôi là đi chầu ông bà ngay, đấy cũng giống như số hiển thị trên quả bom quyết định sống chết chỉ trong một giây" Quang Đức ngưng giây lát tiếp lời.
"Tôi có việc cần nói với cô Dương một chút, lát tôi quay lại".
"Ừ, cậu đi đi, tôi qua kia một chút".
"Dương tổng, chúng tôi đã..." sau khi trả lời câu hỏi Đại Vỹ xong, Quang Đức quay sang định nói chuyện với Dương Hiểu Huệ thì không thấy người đâu nữa.
"Khi nãy người vẫn còn ở đây mà, sao giờ thì không thấy người đâu rồi".
Từ lúc Trương Vũ Khanh đi cho đến giờ cô cứ lo lắng, thấp thỏm không yên giống như có điềm báo trước cho cô biết sẽ có chuyện xảy ra.
Không phải là cô không tin vào khả năng của Trương Vũ Khanh, nhưng cô không yên tâm trực giác của cô lúc nào cũng đúng, vì thế nhân lúc mọi người đang tập trung cho công việc không để ý, cô nhanh chân lẽn ra ngoài bám theo xe Trương Vũ Khanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!