Chương 49: (Vô Đề)

Trương Vũ Khanh vừa dứt lời mọi người đều đồng loạt đuổi theo người lạ mặt khi nãy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thì không thấy bóng dáng đâu nữa, mọi người chia nhau ra tìm cũng không thấy.

Tiểu Đông thở hổn hển, hai tay chóng hong nói với Hân Hân cũng đang thở không ra hơi đứng kế bên "Quái lạ, vừa mới thấy hắn ta từ cửa hàng liền đuổi theo ra đến đây thì không thấy bóng dáng đâu nữa, không lẽ hắn biết cách độn thổ".

"Nè, hắn ta là người bằng xương bằng thịt chứ có phải thần thánh đâu mà biết cách độn thổ, cậu nói chuyện không đâu" Hân Hân vỗ vỗ vai Tiểu Đông trả lời, lát sau nói tiếp.

"Tôi nghĩ hắn ta chỉ trốn quanh đây thôi, chứ không đi xa đâu, cậu đã hết mệt chưa chúng ta mau đi tìm thôi".

"Tôi vẫn còn mệt đấy, chưa hết mệt đâu, cô muốn đi thì đi trước đi" Tiểu Đông phất phất tay, ý bảo Hân Hân đi còn mình vẫn đứng im tại chỗ không nhút nhích nói.

"Tôi không cần biết cậu hết mệt hay chưa, cậu cũng phải đi" Hân Hân dứt lời liền loi kéo Tiểu Đông đi không thương tiếc.

"Cô mau bỏ tôi ra, tôi tự đi được" Tiểu Đông vừa đi vừa gỡ tay Hân Hân ra la ó um sùm.

"Chị, tụi em tìm quanh đây nãy giờ rồi vẫn không thấy người khi nãy" sau khi ba người họ tìm qua một vòng không thấy gì thì tập hợp lại, Đại Vỹ lên tiếng.

"Kỳ lạ, không thể nào nhanh đến như vậy được, xung quanh đây cũng không có ngõ nhỏ hay hẻm gì chỉ có mỗi con đường lớn này, thì hắn trốn đi đâu được nhĩ" Trương Vũ Khanh nhìn quanh một lần nữa nói.

"Em cảm thấy lạ là ở đây, hắn nhanh thiệt" Đại Vỹ hai tay chóng hong nói, ngưng giây lát tiếp lời.

"Có khi nào hắn trốn vào một nhà nào gần đây không ?"

"Cái này cũng rất có khả năng, vì ở đây ngoài trừ con đường chính này ra không còn ngõ nhỏ hay hẻm gì cho hắn trốn, nhưng hiện tại chúng ta không thể nào tùy tiện vào nhà người khác khi không có lệnh khám xét, thêm hiện tại chúng ta đang ở một thành phố khác không thể tùy tiện manh động được".

"Không lẽ chúng ta cứ như thế này trở về" Quang Đức không cam tâm nói.

"Không tìm được hắn, thì trước mắt cứ trở về trước đã, về rồi tính sao".

"Còn Tiểu Đông và Hân Hân đâu sao không thấy hai người họ ? Đại Vỹ nhìn quanh hỏi.

"Khi nãy tôi thấy hai người họ đuổi theo tên đó cùng chúng ta, mà theo hướng khác" Quang Đức trả lời.

"Chúng ta mau đi tìm hai người họ thôi, xem có xảy ra chuyện gì không ?".

Ba người đi trở ra cửa hàng tiện lợi, nhưng chưa đi được bao xa thấy phía trước có ba người đang đánh nhau Đại Vỹ lên tiếng "Hình như là Tiểu Đông cùng Hân Hân thì phải đang đánh nhau với ai đó".

Đại Vỹ vừa dứt lời ba người họ tăng nhanh bước chân đến hỗ trợ, nhưng khi chưa kịp đến gần thì bắt ngờ người đang đánh nhau cùng Tiểu Đông, Hân Hân thấy có người đến liền rút súng ra hướng thẳng về phía bọn họ bóp cò.

Trương Vũ Khanh thấy thế vội rút súng ra chỉ kịp hô một tiếng "Tiểu Đông, Hân Hân cẩn thận" thì liên tiếp những tiếng súng vang lên không ngớt "Đoàng đoàng đoàng".

Tiểu Đông và Hân Hân nghe Trương Vũ Khanh la như thế liền vội tản nhau ra nhưng không kịp cả hai đều đã trúng đạn.

Hắn thừa cơ hội đó tìm chỗ núp, hai bên nả súng vào nhau liên tục không ngớt, mà súng của hắn lại sắp hết đạn 'Tiêu rồi, chỉ còn lại có mấy viên, không thể cầm cự được mà bên kia đông hơn mình nếu cứ tiếp tục thế này súng mình hết đạn, chỉ có nước chết, tẩu ngay là thượng sách' hắn thấy tình thế không ổn, nhìn quanh tìm chỗ thoát thân.

"Chị, hình như hắn là người mà chúng ta tìm khi nãy" Đại Vỹ quan sát một hồi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.

"Tôi nhận ra hắn, khi hắn đánh nhau cùng Tiểu Đông và Hân Hân".

"Từ lúc gặp hắn tại cửa hàng cho đến bây giờ, hắn luôn đeo khẩu trang không biết hắn có phải Ngô Triết Minh người chúng ta đang cần tìm không ?".

"Đợi bắt được hắn mọi thắc mắc đều sẽ được giải đáp".

"Hiện tại hắn đang có súng trong tay, chúng ta không tiếp cận được làm sao bắt hắn".

"Cậu ngày đầu tiên làm cảnh sát hả ? sao hỏi một câu ngớ ngẫn như vậy".

"Em... em" Đại Vỹ chỉ thốt ra được từ em thì im bật không biết trả lời sao.

Hắn nhìn thấy Trương Vũ Khanh cùng Đại Vỹ đang nói chuyện hơi lơ đãng, hắn nhanh chân lui về phía sau có đậu mấy chiếc xe hơi che khuất tầm nhìn của hai người kia, hắn cúi người di chuyển từng chút một ra khỏi chỗ đang ẩn nấp, khi còn một chút nữa sẽ thoát khỏi chỗ này nhưng không ngờ tiếng súng lại vang lên, làm hắn giật mình nhanh chân trở lại chỗ cũ, nổ súng chóng trả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!